Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 710



Chương 710:

 

Mộ Bắc Ngật vẫn thản nhiên ngồi ghế chủ tọa nhưng tay dưới bàn lại không ở yên được. Tay của anh dài, rất dễ để tìm được tay của Cố Tiểu Mạch, bàn tay lớn bao lấy bàn tay của cô.

 

Bỗng nhiên bị nắm chặt tay, cả người Cố Tiểu Mạch khẽ run, Ngu Sâm ở bên cạnh nhìn sang, ánh mắt ý hỏi cô sao vậy.

 

Sắc mặt của Cố Tiểu Mạch hơi cứng: “Không có gì đâu”

 

Nhưng mà bên dưới lại khẩn trương không thôi, trên mặt Mộ Bắc Ngật vẫn rất bình tĩnh khiến cho người ta không phát hiện ra điều gì khác thường.

 

Dưới bàn, hai tay năm một chỗ, lơ lửng. Cố Tiểu Mạch cố gắng để gỡ ra nhưng trên mặt vẫn phải làm ra vẻ bình tĩnh nên sức lực đã bị giảm, không thể nào lay động được tay của Mộ Bắc Ngật.

 

Tình trạng ngượng ngập này kéo dài cho tới khi cuộc họp kết thúc, tay của Cố Tiểu Mạch đã toát mồ hôi, Mộ Bắc Ngật vẫn không chê mà nắm chặt tay cô, đến nỗi tay cũng tê.

 

Sau khi kết thúc c họp đã là buổi trưa rồi, Mộ Bắc Ngật lạnh nhạt buông tay của Cố Tiểu Mạch ra, đứng dậy, giọng nói trong trẻo và lạnh lùng: “Tổng giám đốc Ngu, Tập đoàn Mộ Phong đã sắp xếp nơi tiếp đón mọi người, để Dịch Bách đưa các người qua đó. Cô Cố, cô có thể nán lại một chút không?”

 

Mộ Bắc Ngật nói rất lạnh nhạt, ngoại trừ Cố Tiểu Mạch cảm thấy giả dối thì những người khác đều không thấy sao.

 

“Ở đây có hạng mục chính tiếp theo của Tập đoàn Mộ Phong, cô Cố là nhà thiết kế hợp tác với Tập đoàn Mộ phong, cần phải biết trước” Mộ Bắc Ngật ung dung bình tĩnh nói, giọng nói trầm thấp và ấm áp, cứ như đang nói bên tai của Cố Tiểu Mạch.

 

Dịch Bách nhún vai, đột nhiên anh ta cảm thấy tài nói láo của Tổng giám đốc Mộ ngày càng giỏi. Hôm qua, bọn họ vẫn chưa thể xác định được chủ đề mà hiện tại đã nói là xong rồi sao?

 

Nhưng có ai biết, khi mà Dịch Bách nhìn sang, đôi mắt người đàn ông to lớn đỏ lên, nhìn Cố Tiểu Mạch như chỉ hận không thể tiến lên ôm lấy Cố Tiểu Mạch vào trong lòng.

 

Nửa năm qua tìm cô vất vả như vậy, Tổng giám đốc đã vì cô mà hóa điên.

 

Ngu Sâm thản nhiên liếc mắt nhìn một cái. Trong lòng anh ta cũng hiểu rõ, ra lệnh cho Tiểu Bất Điểm rời đi cùng mình.

 

Những người trong phòng họp lần lượt rời đi, Cố Tiểu Mạch thả hai tay bên người, trên mặt không biểu lộ tức giận, máy móc hỏi: “Tổng giám đốc Mộ, hạng mục đâu?”

 

“Ở trong văn phòng, cô đi theo tôi” Mộ Bắc Ngật nhìn lướt qua cô, giọng nói nhẹ nhàng, ngay sau đó sải bước đi ra ngoài.

 

Cố Tiểu Mạch không còn cách nào khác, cô đành phải đi theo Mộ Bắc Ngật đến tận phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng trên cùng, văn phòng của tổng giám đốc có thiết kế đơn giản và phóng khoáng.

 

Nửa năm qua không có thư ký, nhưng bên cạnh vẫn có một phòng thư ký, trống rỗng, trống trơn, ngay cả đồ trang trí trên đó cũng vẫn còn, vẫn giữ nguyên vẹn như lúc ban đầu.

 

Cố tiểu Mộ tò mò một lúc lại nhìn sang phòng thư ký, Mộ Bắc Ngật thấy cô dừng lại, liền dừng lại, anh nhìn theo tâm mắt của cô, ánh mắt yên tĩnh của anh lóe lên, kìm nén cơn sóng đang chực trào trong lòng nói: “Cô có thích không?”

 

“Cái gì?” Cố Tiểu Mộ khó hiểu, gạt đi cảm xúc mất tự nhiên trên mặt, cô quay người lại: “Đi thôi.”

 

Mộ Bắc Ngật hiểu rõ nên mỉm cười, hiện tại, Cố Tiểu Mạch không hiểu được mối quan hệ này. Chỉ cần cô ở bên cạnh anh, để cho anh được ngắm nhìn nhiều lần là tốt rồi.

 

Đi vào bên trong phòng của tổng giám đốc, ở trên bàn đã đặt trước phần cơm trưa, hương bay khắp căn phòng.

 

Mộ Bắc Ngật cởi cúc áo vest một cách tự nhiên. May mắn thay, Cố Tiểu Mạch có định lực vững vàng nên cô không thấy khó xử. Cô háo.

 

hức nhìn Mộ Bắc Ngật cởi áo vest của anh và đặt nó lên trên kệ bên cạnh. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen bên trong, và trông anh trong trẻo và cực lạnh lùng.

 

Thật khó đoán người này đang nghĩ gì…

 

Mộ Bắc Ngật bước đến ghế sô pha, ra hiệu với cô rồi võ võ chỗ bên cạnh trên ghế sô pha: “Mời cô ngồi, trước tiên, chúng ta ăn chút đồ ăn đã”

 

“Không cần, tôi lấy xong hạng mục thì phải đi tìm ông chủ”

 

Trên thực tế, sự dựa dẫm và tin tưởng quá mức của Cố Tiểu Mạch đối với Ngu Sâm khiến Mộ Bắc Ngật rất ghen tị, sự ung dung trên khuôn mặt anh đã biến mất, và dần dần bị nhuộm nét ý tứ không rõ ràng.

 

Anh hạ thấp giọng xuống, đột nhiên lạnh giọng nói: “Các món ăn được phục vụ không hợp khẩu vị của cô, chúng rất cay”

 

Một câu nói đã chặn đứng ý định rời đi của Cố Tiểu Mạch, các món ăn trên cơ bàn đều là món Cố Tiểu Mạch thích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.