Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 719



Chương 719:

 

Mày muốn rời bỏ Cố Tiểu Mạch, bây giờ cô ấy ở nơi khác, không còn nhớ rõ mày, không còn thích mày nữa, muốn rời xa mày, đều là hợp.

 

lý, không phải sao?

 

Sự đau đớn ở dạ dày dần vơi bớt, Mộ Bắc Ngật miễn cưỡng có thể đứng thẳng người, ngay cả thân thể không còn đủ sức mà dựa vào tường nữa, ngọn đèn leo lét u ám, bốn bề vắng lặng, trong ánh mắt Mộ Bắc Ngật lại hiện lên vài phần đau khổ chưa từng có.

 

Để quên đi vết sẹo kia, Mộ Bắc Ngật lục lọi trong túi quần, lấy ra một bao thuốc lá, ngón tay móc ra một điếu, anh châm lửa.

 

Anh trầm mặc kẹp thuốc lá giữa hai ngón tay, nuốt mây nhả khói, vẻ mặt càng thêm âm u, lạnh lùng.

 

Cố Tiểu Mạch đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn hai bên hành lang, đờ đẫn trong giây lát.

 

Nhìn hành lang trống trải hai bên, Cố Tiểu Mạch vô thức nhét tay vào túi áo khoác, cô nhíu mày và cố gắng hết sức để bản thân bình tĩnh hơn cùng với bớt sợ hãi bóng tối.

 

Hôm nay là có tiệc lớn nên Mộ Bắc Ngật không thể về sớm, hơn nữa, Cố Tiểu Mạch không nghĩ rằng Mộ Bắc Ngật vì cô tránh ở bên cạnh Ngu Sâm nên anh sẽ cảm thấy cô đơn.

 

Cố Tiểu Mạch nhún vai, cô quyết định dừng suy nghĩ tới điều thiếu tự nhiên về anh trong đầu, và quay người đi trở về hướng vừa đi, Cố Tiểu Mạch chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm tới Mộ Bắc Ngật.

 

Nhưng cô xui xẻo đi nhầm đường, định quay lại để đi lại hướng cô vừa mới đi, dần dần cô đi đến gần dãy hành lang vắng vẻ xa xôi.

 

Mộ Bắc Ngật vẫn dựa vào tường, đôi chân dài hơi cong lên, khói thuốc từ đầu ngón tay của anh bay lên từng chút một, vẻ mặt anh lạnh lùng, đôi mắt đen láy không phân biệt được cảm xúc, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng đang từ từ đi đến đây.

 

Mộ Bắc Ngật nâng tay, dụi điếu thuốc trong tay, tùy ý ném vào trong thùng rác, chính xác bay vào trong thùng.

 

Cảm xúc trên mặt xẹt qua, anh chậm rãi đứng thẳng thân thể, ngay cả vẻ mặt cũng trở nên trầm trọng lạnh lùng, anh lắng nghe tiếng bước chân đến gần đây một chút, càng ngày càng gần.

 

Cửa sổ bên này không đóng, gió đêm lạnh lẽo tràn vào, Cố Tiểu Mạch vô thức siết chặt áo khoác, cô đã đi đến góc cầu thang, chỉ cần quay đầu một chút là có thể nhìn thấy Mộ Bắc Ngật.

 

Cố Tiểu Mạch cau mày càng thêm chặt, cô khẽ thì thào: “Câu lạc bộ lớn thế này,không tìm thấy được phòng riêng đâu”

 

Vẻ mặt của Mộ Bắc Ngật lạnh lùng và nghiêm túc, nghe được giọng nói quen thuộc và dịu dàng. Trong nháy mắt biến mất, và ngay sau đó một nụ cười vô thức từ từ nở trên khuôn mặt anh.

 

Cố Tiểu Mạch nhìn nơi vắng vẻ này, quả nhiên ban đêm có chút đáng sợ.

 

Cô là một người hay suy nghĩ tới ác mộng, nếu cô ấy ở lại lâu hơn nữa, Cố Tiểu Mạch có lẽ đã tưởng tượng ra một loạt vụ giết người kinh dị trong hành lang đêm nay. Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, Cố Tiểu Mạch lập tức lắc người và quay người rời đi.

 

Nhận thấy Cố Tiểu Mạch sắp rời đi, Mộ Bắc Ngật lập tức đứng thẳng dậy.

 

Ngay khi Cố Tiểu Mạch quay lại, cánh tay của cô đã bị ai đó nhẹ nhàng kéo đi, trong lòng Cố Tiểu Mạch đang căng thẳng nhất thời bị kích động, cô không thể động đậy.

 

Cố Tiểu Mạch kinh hoàng, và cơ thể cô cứng đờ. Đó có phải là một bàn tay người đang năm lấy cánh tay cô không?

 

Mộ Bắc Ngật kéo Cố Tiểu Mạch đến bên hành lang, Cố Tiểu Mạch ngay lập tức nhắm mắt lại, cắn môi, giữ giọng điệu bình tĩnh nhất có thể: “Anh là ai vậy?”

 

Mộ Bắc Ngật nhìn Cố Tiểu Mạch đang lo lắng, lông mày cau lại, tuy vân còn khí chất thông minh như trước, nhưng sau đó Mộ Bắc Ngật đã phản ứng lại, hình như anh thực sự dọa cô sợ rồi.

 

Mộ Bắc Ngật lặng lẽ mỉm cười, đưa tay lên chậm rãi vuốt ve đôi lông mày đang nhíu chặt của Cố Tiểu Mạch, giọng nói trầm ấm, êm dịu ngay bên tai cô: “Là anh đây”

 

Nhiệt độ nóng bỏng đầu ngón tay vuốt ve trán cô, giọng nói quen thuộc truyền vào tai cô. Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong lòng Cố Tiểu Mạch, có phải là Mộ Bắc Ngật không?

 

Cô đột nhiên mở to hai mắt nhìn người trước mặt không chớp mắt, dần dần trở nên cáu kỉnh, cả hai gò má phồng lên bất giác dùng sức giãy dụa khỏi tay của Mộ Bắc Thâm: “Sao anh lại ở đây dọa người vậy?

 

Mau thả tôi ra”

 

“Cố Tiểu Mạch, tôi có thể hiểu là, bạn đang chủ động tìm tôi?”

 

“Tôi bị lạc đường”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.