Phó Ninh và Mạc Vi Như cùng nhau đi khảo sát một công trình xây dựng khu nhà cao tầng cao cấp. Bình thường những công việc như thế này chỉ cần để cho bộ giám sát riêng đi nhưng Mạc Vi Như cũng muốn xem thử quá trình và tiến độ công việc của công nhân nên cô xin đi cùng hơn nữa cô cũng đang rảnh, Hàn Dạ Thần ban đầu không đồng ý vì anh sợ sẽ cô sẽ gặp nguy hiểm hay chẳng may bị thương, nếu vậy anh sẽ đau lòng chết mất! Nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt buồn bã xen lẫn van nài của cô và ý muốn được học hỏi của cô, Hàn Dạ Thần thở dài, anh đành đồng ý cho cô đi, với điều kiện là phải cận thận và cần có Phó Ninh đi cùng. Mạc Vi Như vui vẻ gật đầu đồng ý.
Dù cũng muốn theo cô nhưng anh lại bận việc khác, Hàn Dạ Thần trước khi rời khỏi Hàn thị, trong lòng vẫn không một chút yên tâm.
Phó Ninh như bắt chóp được cảm xúc của chủ tịch mình, cô trề môi với Mạc Vi Như đang sắp xếp chồng tài liệu “Chị nhìn xem, chủ tịch cứ như đang nghĩ chị chuẩn bị bước vào biển lửa, chông gai ý” Mạc Vi Như bật cười, vỗ vai Phó Ninh “Em lại nói linh tinh rồi, không sợ bị trừ lương à!?” “Em mắc tội gì đâu?” Phó Ninh than vãn “Tội nói xấu sau lưng cấp trên!” Mạc Vi Như bày ra bộ mặt nghiêm nghị. “Em có nói xấu gì chủ tịch đâu? Đúng là nói sau lưng nhưng không phải là nói xấu! Chị nói thế oan cho em quá! Mà em nói đúng mà, chị không thấy sao?” Mạc Vi Như xếp xong chồng tài liệu, cô cầm túi xách lên “Giờ đi cùng chị nào, không nói chuyện kia nữa” Phó Ninh chỉ kịp “ơ...” một tiếng, cô bước nhanh, chạy theo Mạc Vi Như.
***********************
Tại công trường
- Hai cô đội mũ bảo hộ vào đi - ông giám đốc bộ phận giám sát đưa cho Mạc Vi Như và Phó Ninh mỗi người một chiếc mũ bảo hộ chắc chắn.
Hai người đội vào, đi theo đoàn giám sát vào bên trong công trường.
“Rầm...” “Brừm...” - những tiếng động máy móc vang lên liên hồi, to đến mức muốn ù tai. Phó Ninh vừa bịt tai vừa kêu “Sao chủ tịch lại bắt em đi nữa!” Mạc Vi Như mắt nhìn xung quanh, cô nói “Em đi chị mới được đi” “Há!!?” Phó Ninh ngạc nhiên.
- Tiến độ công việc thế nào rồi! - Giám đốc giám sát lên tiếng hỏi một người đội trưởng của công trình xây dựng.
- Dạ cũng khá ổn ạ, rất có thể là xong sớm hơn so với kế hoạch - Đội trưởng của công trình xây dựng.
- Tốt lắm! - Giám đốc bộ phận giám sát gật gù, lời nói dù khen nhưng âm điệu của ông vẫn bình thường, ông vẫn nghiêm nghị nói - Thời gian thì là vẫn theo yêu cầu, xong sớm hay không thì không quan trọng nhưng sản phẩm phải đạt độ hoàn hảo, tôi không muốn xảy ra sai sót gì!
- Dạ tổng giám đốc - đội trưởng gật đầu, anh ta bỗng phát hiện ra Mạc Vi Như và Phó Ninh - Hai cô gái này là...?
Công trường xây dựng mà lại để cho đàn bà phụ nữ chân yếu tay mềm vào, lỡ có chuyện gì thì sao? Anh đội trườn nhíu mày nghĩ
- À, tôi quên giới thiệu - Giám đốc bộ phận giám sát cười nói, ông chỉ tay về phía hai người - Đây là thư ký của chủ tịch tên Mạc Vi Như, còn đây là trợ pý phó của cô ấy Phó Ninh.
- Tôi là Vinh Phát - Anh đội trưởng gật đầu một cái như chào hỏi.
- Còn về việc tại sao họ đến đây thì là do Mạc thư ký muốn tự mình đến xem công trình như thế nào, để cô ấy có thể được quan sát rõ hơn và có thể được học hỏi thêm nhiều điều, một cô gái ham học, phải không? - giám đốc bộ phận giám sát cười cười khen ngợi. Vinh Phát cười nhạt, gương mặt không biểu cảm gì nhiều khiến Mạc Vi Như thầm nghĩ “Chẳng lẽ ông chủ nào thì nhân viên như thế!?” Dáng vẻ lãnh đạm lạnh lùng giống nhau, chỉ khác về khí chất.
- Chúng ta vào trong thôi - Vinh Phát đi trước, cô và mọi người theo sau.
Máy móc ở đây rất hiện đại và tân tiến do Hàn thị chú trọng đầu tư nên mọi sản phẩm hoàn thành đều đạt thứ hạng cao nhất.
- Tôi thấy việc chúng ta sử dụng chủ yếu bằng các loại máy móc thì không được tốt cho lắm! - Mạc Vi Như bỗng nói.
- Sao? - Vinh Phát mày hơi nhíu lại
- Tất cả mọi hoạt động đều giao cho máy móc làm việc, chẳng nhẽ không lo sợ sẽ có khâu sai sót và trục trặc sao? Cho dù có là máy móc hiện đại và được tân tiến như thế nào đi chăng nữa thì chất lượng cũng sẽ không tránh được mà bị ảnh hưởng - Cô để ý xung quanh hoàn toàn là làm việc sử dụng bằng máy móc, sức người? Chẳng lẽ không dùng đến?
- Mạc thư ký, có lẽ cô mới đến Hàn thị nên chưa biết... - Vinh Phát miệng hơi cười - Tôi ở Hàn thị làm việc, chưa bao giờ xảy ra chuyện gì đáng chê trách hay gây ảnh hưởng cả, cô không cần phải lo nghĩ về vấn đề này.
- Haha, đúng vậy! Mạc thư ký, cô chỉ cần biết rằng nhân viên ở Hàn thị chúng ta đều là những người kinh nghiệm đầy mình, Vinh Phát đảm nhiệm chức vụ đội trưởng ở đây hẳn là người tinh anh nhất. Về chuyện có xảy ra sai sót hay trục trặc, tôi chắc chắn sẽ không có điều đó xảy ra - Giám đốc bộ phận giám sát nói chắc chắn.
- Tôi tin rồi...! - Mạc Vi Như mỉm cười.
Mọi người theo chân nhau đi xem toàn bộ xung quanh công trình. Mạc Vi Như cùng bộ phận giám sát vừa nói chuyện về công việc vừa xem xét công trình. Phó Ninh ở bên cạnh phụ cô, cùng cô thảo luận.
Bỗng có tiếng “Rầm...!” vang lớn, gây kinh động đến mọi người. Mọi người nhanh nhẹn chạy ra xem thì chứng kiến thấy một chiếc cột gỗ nặng đổ xuống, theo đó làm mất thăng bằng cho phần nối trên làm lung lay gần như một khoảng công trình. Có vài công nhân đang lúng túng sợ hãi cố giữ chặt mấy viền thanh gỗ để tránh bị ngã. Mạc Vi Như và Phó Ninh hoảng sợ đến toát mồ hôi.
Vinh Phát quan sát mọi việc, anh ta nhíu mày chạy vội ra, chỉ đạo công nhân, nhanh chóng tiếp sức cứu người và sửa lại phần trục trặc. Vẻ bình tĩnh của anh ta khiến Mạc Vi Như phải ngạc nhiên. Giám đốc bộ phận giám sát biết thắc mắc của cô liền giải thích: “Đây không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy! Cậu ta bình tĩnh là phải, chứ ban đầu cũng bối rối lắm! Haha!”
- Sao lại để rơi cột chống chứ hả? May mà không phải cột chính không thì lại phải làm lại từ đầu! - Vinh Phát tra hỏi một công nhân.
- Chắc là do... khâu đó chúng ta dùng máy móc nối lại, chưa có kiểm tra lại kỹ, nên... - người công nhân cúi đầu.
- Hừ...cậu làm việc bao nhiêu năm ở đây rồi mà vẫn quên kiểm tra lại hả?
- Tôi xin lỗi, chắc là tôi do quen sử dụng máy móc quá...
- Tôi không muốn để xảy ra việc này lần nào nữa! Mau làm việc tiếp đi, các cậu làm việc phải làm bằng sức mình, ỷ lại máy móc là y như rằng... - Vinh Phát quát to rồi quay người đi về phía mọi người đang đứng.
- Phù, làm tôi hết hồn, may mà không có việc gì xảy ra! - Phó Ninh vuốt vuốt ngực.
- Là do sai sót nhỏ thôi... - Vinh Phát nói, ánh mắt anh ta khẽ liếc về phía Mạc Vi Như, anh ta thấy cô đang mỉm cười, ánh mắt nhìn anh ta như đã biết rõ mọi chuyện khiến Vinh Phát bỗng thấy bực bội.
- Không có việc gì xảy ra là may rồi, lần sau lưu ý một chút - Giám đốc bộ phận giám sát nhắc nhở.
- Dạ, tổng giám đốc...
- Cậu dẫn chúng tôi đi xem tiếp khâu chính đi
- Dạ
Xem xét, kiểm tra, đóng góp ý kiến, nhắc nhở,...Cứ thế cho đến tầm chiều tối, mồ hôi người nào cũng toát ra ròng ròng. Phó Ninh đưa nước cho mọi người rồi cũng tu hết một chai nước, cô lấy vay vuốt mồ hôi trên trán, than thở “Mệt quá...! Em muốn ngồi điều hòa trong văn phòng...huhu” Mạc Vi Như bật cười trêu cô “Như em nói thì ai cũng muốn đi làm văn phòng ấy nhỉ?” Phó Ninh lập tức nói “Tất nhiên!”
Vinh Phát cất mũ bảo hộ của từng người vào trong kho để đồ. Trước khi ra về, Vinh Phát còn nói với Mạc Vi Như một câu “Cảm ơn cô...” Mạc Vi Như hơi bất ngờ, xong cô mỉm cười, hơi lắc đầu “Không có gì!“.
Mọi người tạm biệt nhau ra về, Mạc Vi Như lục lọi túi xách tìm điện thoại nhưng cô bỗng phát hiện không có điện thoại ở trong túi. Mạc Vi Như nghĩ nghĩ một hồi rồi cô nhớ ra mình để quên trên bàn làm việc. Vội bắt một chiếc taxi quay về Hàn thị.