Vợ À, Em Chỉ Có Thể Ở Bên Cạnh Anh

Chương 53



Nghị Phong dần cảm thấy bất lực, anh thở hắt ra. Không biết làm gì khác hơn ngoài đành ngồi xuống bên cạnh Mạc Vi Như. “Không.... không phải tôi... thật mà...” Mạc Vi Như liên tục lầm bầm. Nghị Phong dù bực mình nhưng anh vẫn giúp cô xoa dịu, Nghị Phong nói “Ngủ đi...ngủ đi, không phải thì không phải!” Anh xoa nhẹ cánh tay cô, bàn tay cũng nắm lấy bàn tay cô, khẽ nắm lại. Nghị Phong chỉ thấy cô hết lầm bầm, khóe môi cong nhẹ như đang mỉm cười, giọt nước mắt khô lại trên thái dương, vài sợi tóc bết lại trên má. Không hiểu sao, Nghị Phong lại cảm thấy có một sự thương hại đối với người phụ nữ này, ngoài ra còn một cảm giác lạ lẫm nào đó mà anh chưa biết tên dâng lên trong lòng.

“Cốc...cốc” “Nghị thiếu gia, chúng tôi đến giúp Mạc tiểu thư ạ!” Tiếng gõ cửa và giọng của một cô hầu gái vang lên. “Vào đi!” Nghị Phong nói vọng ra. Hai cô hầu gái bước vào, trên tay là thau nước, khăn bông, lọ hương thơm dưỡng thể,... Nghị Phong đặt lại tay Mạc Vi Như vào trong chăn, anh quay ra nói với hai cô hầu gái “Các cô làm cẩn thận một chút” “Dạ thưa thiếu gia!”

Nghị Phong đi ra ngoài cho hai cô hầu gái làm việc. Anh cần về phòng của mình chế tiếp thuốc.

*********************

Tại tập đoàn Hàn thị

- Các người làm việc kiểu gì đấy hả? - tiếng gầm giận dữ của Tử Âu vang lên trong phòng họp.

Cái trưởng phòng bộ phận từ thấp đến cao đều im lặng cúi đầu, người họ đều hơi run vì sợ.

- Bản báo cáo như thế này mà cũng dám đưa lên cho tôi xem! Các người cũng giỏi lắm rồi nhỉ? - Tử Âu cười lạnh lùng, anh nhìn quanh phòng họp - Năng lực của mọi người thật làm tôi hoài nghi...Như vậy liệu có xứng đáng ở lại Hàn thị?

Nghe Tử Âu nói thế, ai nấy đều hốt hoảng mà đứng dậy cúi đầu “Phó giám đốc, ngài thứ lỗi!” Họ làm sao mà có thể bị mất việc được, bị Hàn thị loại trừ cũng cùng lúc đó là công danh và sự nghiệp của họ đi đời. Ai cũng phải biết rằng người nào bị đuổi khỏi Hàn thị thì tức là được coi như không có năng lực hoặc là không đủ khả năng để làm việc do đó sẽ không có một nơi nào nhận họ vào làm dù là một công ty nhỏ đi nữa.

- Hừ, các người dọ này không màng đến công việc nữa mà... - Tử Âu ném tập tài liệu xuống bàn “Bộp” một tiếng - Ngay cả những phần việc đòi hỏi sự tỉ mỉ, cẩn thận cũng không có. Số liệu lẫn ngày tháng lệch lạc sẽ có hậu quả gì? Các người đều đã biết rồi...

-.... - Các trưởng phòng im lặng lấm lét nhìn nhau.

- Bản báo cáo này, vứt! Làm lại cái mới cho tôi! Cuộc họp hôm sau, tôi không muốn thấy sự việc như hôm nay nữa! - Tử Âu ngồi xuống ghế bành, nhìn từng người.

- Dạ, phó giám đốc! - Các trưởng phòng thở phào, vội cúi đầu.

- Tan họp!

Tử Âu về phòng làm việc của mình, anh vừa đi vừa nói với thư ký ở sau “Cho người để ý giám sát Đinh trưởng phòng, kiểm kê lại sổ sách của ông ta!” “Dạ phó giám đốc!” Người thư ký nói. Bỗng Tử Âu đụng phải một người, anh lùi ra sau một bước, cau mày nhìn cô gái đang đứng xoa xoa trán do bị đập vào lồng ngực của anh. Phó Ninh vừa xoa vừa khẽ nguyền rủa “Sao xui dữ vậy trời, trước thì đụng phải tổng giám đốc, còn tự mình hại mình, giờ thì là ai đây...!!” - Cô đi đứng kiểu gì vậy? - Tử Âu hếch mặt cao giọng hỏi, hai tay anh đút túi quần, một bộ dạng đầy kiêu ngạo.

- Tôi...tôi xin lỗi! - Phó Ninh nhìn người đàn ông trước mặt mình, anh ta trông khá đẹp trai, nhìn qua là biết không phải người nên chọc vào, nên dù có ghét cái giọng điệu khinh người quá đáng của người đàn ông này nhưng cô vẫn phải nhẫn nhịn, nuốt cục tức vào - Là do tôi đang có việc bận, vội quá nên...

- Không cần giải thích với tôi, tôi không quan tâm! - Tử Âu cắt ngang lời Phó Ninh - Chỉ là tôi muốn nhắc nhở cô, lần sau đi nhìn đường một chút, may cho cô là tôi cũng đang có việc bận cần phải đi ngay không thì tôi đã tính sổ với cô ngay rồi...

- Tôi chỉ vô ý đụng phải anh thôi mà, cái gì mà tính sổ? - Phó Ninh trợn mắt nhìn, ở đâu ra cái người vô lý như vậy? Cô không thèm quan tâm đến bộ dạng hốt hoảng xua tay ý bảo im đi của cô thư ký của Tử Âu.

- Hừ...đúng là bực mình mà! Cô đợi đấy! - Tử Âu nói rồi cao ngạo bước đi. Cô thư ký vội theo sau, nhìn Phó Ninh rồi khẽ lắc đầu. Cô thư ký lúc đi ngang qua Phó Ninh liền thì thầm “Trợ lý Phó, cô chọc nhầm vào phó giám đốc rồi!”

- What the...? - Phó Ninh cô thật muốn chửi thề, cuộc sống của cô từ khi nào lại xui như vậy? Hai lần! Là hai lần tự mình hại mình, toàn là đụng phải người cơ chứ, mà lại là toàn là cấp trên. Huhu, sau này công việc của cô phải làm sao đây!?

Phó Ninh nghĩ đến Mạc Vi Như, đã hai ngày rồi chị ấy chưa đến, cô hỏi phòng thư ký thì cũng chỉ biết là chị ấy có việc bận nên xin nghỉ nhưng người báo không phải chị ấy, là một người đàn ông. Trong tập đoàn, mấy cô gái rảnh rỗi hay lấy chuyện này ra bàn trong giờ trưa. Haizz... chị Mạc, bao giờ chị mới quay lại? Còn cứu em nữa chứ!!

Phó Ninh thở dài, cô nhìn lên đồng hồ trên tường, OMG! Muộn, muộn rồi! Phó Ninh chạy vội vào thang máy.

********************

Trong một nhà hàng Tây

- Ông thấy sao? - Nhất Hàn nâng ly rượu vang đỏ lên uống, anh hỏi người đàn ông trung niên ngồi đối diện mình.

- Hừm...không phải là không được nhưng mà...- người đàn ông trung niên nói rồi thở dài -...Độ rủi ro rất lớn, hậu quả tôi không nghĩ được.

- Smith! Ông lại thấy lo lắng và bất an? Thật không giống người tôi quen chút nào.

- Haha Nhất Hàn, tôi nói thật! chuyện này không thể đùa được đâu. Làm đâu có dễ như nói - Smith cười, olng ta mân mê chiếc dĩa trên bàn - Với lại cậu không sợ ba cậu phát hiện sao?

- Hừ, ba tôi? - Nhất Hàn cười khẩy - Phát hiện thì sao chứ!? Không phải là nên khen tôi có thủ đoạn đấy chứ!? Tôi giúp ông ta có được bản hợp đồng bạc tỉ thì vì sao tôi phải sợ ông ta? Ông ta nên cảm ơn tôi đúng hơn là trách móc tôi.

- Nhất Hàn! Tôi hiểu cậu đang muốn chiếc ghế chủ tịch kia lắm rồi nhưng mà việc này cậu nên suy nghĩ lại đi. Bản thân tôi cũng không tốt lành gì nhưng tôi còn có biết nghĩ đến hậu quả!

-....

- Thua người ta một cấp bậc dù tài năng cũng chẳng kém cạnh gì, tôi hiểu cảm giác của cậu - Smith nhếch mép cười, ông ta như muốn thêm dầu vào lửa.

- Im đi! Smith, tôi với ông có thể thương lượng! - Nhất Hàn

- Thương lượng? - Smith bật cười, ông ta chống hai tay lên bàn.

- Phải! Đó không phải là điều ông muốn sao? - Nhất Hàn nhếch môi

- Nói đi... - Smith cười

- Sau khi vụ này thành công, đợi Hàn thị thân bại danh liệt dưới tay của Nhất Hàn tôi thì tiền, ông muốn bao nhiêu cũng được! - Nhất Hàn

- Tiền!? Cậu thấy tôi còn thiếu sao? - Smith ngồi thẳng người, giơ hai tay ra.

- Tôi biết... tiền đối với ông! Không bao giờ là đủ... - Nhất Hàn cười nói tiếp - Nhất là khi ông còn một khoản nợ trên trời tại sòng bạc “Đen”

-.... - Smith có chút bất ngờ nhìn Nhất Hàn nhưng rồi ông ta bật cười - Hay, hay lắm! Được thôi, cậu đã có lòng thì tôi cũng cần phải có dạ chứ nhỉ?

- Tôi vừa nhận được tin, chủ tịch Hàn thị Hàn Dạ Thần bay sang Hong Kong rồi, chưa biết rõ thời gian về nhưng sẽ khá lâu đấy! - Smith nói - Thời gian cậu ta vắng mặt, sẽ thuận lợi cho chúng ta hơn.

- Ông sợ hắn!? - Nhất Hàn nhíu mày

- Ha! Cậu nói gì cơ? Sợ? No no, không bao giờ... - Smith xua tay, ông ta nói tiếp - Chỉ là tôi nghĩ đến cảnh còn chưa lấy được tiền đã bị gô cổ vào tù rồi, năng lực của Hàn Dạ Thần! Ai có thể không biết cơ chứ!

- Nghe có vẻ sợ sệt đấy nhỉ? - Nhất Hàn tay nắm chặt lại, mắt anh nhìn chăm chăm vào chất lỏng rượu trong ly thủy tinh.

- Nhất Hàn...cậu yên tâm, tôi một khi đã làm việc thì không bao giờ thất bại! - Smith làm như không nghe thấy câu nói của Nhất Hàn, ông ta không muốn mình mất kiềm chế mà bỏ qua vụ làm ăn “béo bở” này.

- Hử! Tôi tin được không đây? - Nhất Hàn nhướn mày.

- Chúng ta làm việc với nhau không chỉ một hai lần, cậu nên hiểu rõ về tôi rồi chứ!?

- Haha, tôi không có ý đó! Được, mọi việc giao cho ông...Smith - Nhất Hàn giơ ly rượu ra - Hợp tác vui vẻ!

- Hợp tác vui vẻ!

“Keng” - tiếng thủy tinh chạm nhau vang lên. Một cuộc hợp tác mới được tạo thành.

“Hàn Dạ Thần, mày đứng trên cao quá lâu rồi, cũng nên ngã xuống đi...tao sẽ rất vui khi là người giúp mày sẽ thực hiện điều đó!” - Nhất Hàn thầm nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.