Một chàng trai với mái tóc màu nâu, đôi mắt vàng kim hớt hải chạy theo cô gái mái tóc đỏ xõa tự nhiên, đeo chiếc mắt kính đen bảng to che gần nữa khuôn mặt
Cô gái xoay lại-là Nó Nguyễn Hoàng Linh Di còn gọi là Elly, cô đã trở lại sau 10 năm du học ở Anh và phải dẫn thêm thằng đệ rắc rối này
- Hơ...hơ...tỷ đi nhanh quá _ chàng trai chống 2 tay lên gối thở như chưa từng được thở
Chàng trai đó là Lâm Minh Duy còn gọi là Ren nhờ sự cầu xin có 1-0-2 của mình nên anh đã được Nó cho phép trở về Việt Nam cùng Nó
- Cô chủ mừng cô trở về _ người đàn ông trạng 40 tiến lại phía Nó
- Hà quản gia _ Nó vòng tay ôm ông vào lòng - Bác gọi con là Linh Di được rồi
- Được rồi về thôi
Hai người cùng quản gia đi ra xe đưa đón riêng trở về biệt thự Nguyễn Hoàng
Biệt thự Nguyễn Hoàng
Ngôi biệt thự rộng lớn có 2 màu trắng đen làm chủ đạo, bên trong là một phòng khách sang trọng, một người đàn ông trạng 40 khuôn mặt già dặn thể hiện nét hồi hộp đi qua qua lại lại lẫm bẫm
- Sắp rồi, một chút nữa....chút nữa thôi nó sẽ về
Bíp...bíp chiếc xe chạy thẳng vào cổng hạnh phúc vỡ òa ông hớt hãi chạy ra cổng. Nó bước xuống xe nở một nụ cười hiếm có nhìn ông
- Ba... _ Nó khẽ gọi
Người đàn ông đấy là ba Nó-ông Nguyễn Hoàng Minh
- Tiểu Di ta nhớ con lắm _ ông ôm Nó nghẹn ngào
- Con cũng vậy
- E...hèm hình như không ai biết sự có mặt của đệ thì phải _ Ren hắng giọng “ Anh đây ăn bơ nhiều rồi nhé “
- Ai vậy ta hình như ở đây chỉ có ta con và quản gia thôi mà _ ông giở trò trêu Ren
Mặt Ren bỗng chốc đen lại môi chề 8m
- Thôi vào nhà _ ông hối thúc
Ren cùng Hà quản gia xách hành lí đem vào
- Đi đâu _ Nó lạnh lùng hỏi khi thấy Ren cũng xách hành lí của chính mình vào
- Đơn nhiên là vào nhà _ Ren trả lời như chuyện hiển nhiên
- Lâm gia sao không về
- Về cho ổng bả với thằng anh song sinh khốn nạn giết chết à!
-.............*Im lặng*
- Cho đệ ở bữa nay thôi hôm sau đệ đi mà....trời cũng gần tối rồi thân trai một mình ở ngoài đường lỡ gặp ác phụ nó lấy luôn ' đời trai ' của đệ luôn rồi sao đệ yếu đuối mỏng manh lắm....nha.........
- Vào....
- Hỳ hỳ.....yêu tỷ
Vào nhà Nó cùng ông Minh nói về nhiều chuyện lúc Nó ở Anh, chuyện Nó du học ra sao? gia đình của bác Nó như thế nào vân....vân và mây......mây- Tuần sau là sinh nhật con rồi ba muốn tuyên bố con là người thừa kế của công ty Nguyễn Hoàng được không?
- Tùy ba thôi _ Nó chỉ ậm ừ cho qua Nó cũng không muốn để ý đến cái công ty khổng lồ đó, Nó chỉ không muốn ông buồn
- Con cũng có định đi học không coi như xả street ( Xả street thôi hả)
- Ba sẽ nói với hiệu trưởng Royal School giữ thân phận của con cho đến ngày công bố
- Bác đăng ký cho con với học phí cứ để con lo chỉ cần học cùng với tỷ thôi
- Con tưởng ông già này không đủ tiền đóng học phí cho con sao?
- Không...không có *cười*
- Con về phòng đây
- Con nghỉ ngơi đi ta sẽ kêu quản gia đem đồng phục cho con
- Vâng
Nó đứng lên trở về phòng, phòng Nó vẫn y như xưa vẫn gam màu tím làm chủ đạo lại còn vô cùng sạch sẽ ( Tại Nó ghét bẩn) Nó tắm rửa xong khuôn mặt lạnh như băng lấm tấm vài giọt nước Nó ngã xuống chiếc giường rộng lớn rồi dần chìm vào giấc ngủ
Sáng hôm sau...
Nó mặc lên người bộ đồng phục của Royal School, chiếc áo sơ mi trắng viền sọc ca-rô đen đỏ, chiếc cà vạt cùng chiếc váy xếp li cũng được kẻ sọc ca-rô giống áo, mang đôi bốt đen 5 phân ống cao đến mắt cá chân, mái tóc đỏ xõa dài khuôn mặt lạnh lùng đẹp tự nhiên không chút son phấn
Nó nhìn lại mình trong gương rồi xách cặp xuống phòng khách.Xuống phòng khách Nó đã thấy ba mình ngồi đọc báo trên ghế sofa
- Ba chào buổi sáng *chụt* _ Nó tặng cho ông một nụ hôn vào má
- Con ăn gì không ba kêu quản gia dọn _ ông mỉm cười nhìn con gái
- Không...con sẽ đến trường luôn
- Hình như thằng Ren chưa xuống
Trên phòng Ren...
Anh chàng đang say giấc trên chiếc giường rộng lớn bằng một tướng ngủ hết sức bá đạo
DOKI DOKI de koware sou sen PERCENT LOVE HEY!!
(10)ARE YOU READY?
(9)ARE YOU READY?
(8)ARE YOU READY?
(7, 6)
(5)ARE YOU READY?
(4)ARE YOU READY?
(3)ARE YOU READY?
(2, 1)
Saa LET'S SONG!!
Yume wo utaou (LET'S SHOUT!)
Sora ni utaou (LET'S GO!)
Hajikeru monogatari ni shichaimashou
Mirai no chizu wo (YES YES)
Kimi to egakou
Kono REVOLUTION (WE ARE)
Ikimashou (STARISH!)
Ai wo CHANGE THE STAR
CHECK IT OUT!
GIRIGIRI na mune no kodou
UH BABY Gouin ni naru koi no shoudou
Douchi wo erabu? PRINCESS
KURA KURA shichau kurai sen PERCENT LOVE
.................. ( Maji love 1000% - St*Rish)
- *Ngáp* A.......lô... _ giọng ngáy ngủ
- 5 phút _ tiếng Nó bên đầu dây
- Thôi chết....
Nghe giọng nói đầy sát khí của Nó Ren bật dậy như lò so tỉnh ngủ hẳn chạy vào nhà vệ sinh
5 phút sau Ren đã có mặt dưới phòng khách ( đúng giờ nhỉ) trên người mặc bộ đồng phục của Royal School giống Nó chỉ là váy thay vào đó là quần tây- Đi...
Hai người leo lên hai con Lamborghini một trắng một đỏ chạy với tốc độ bàn thờ đến trường Royal School
Hai chiếc siêu xe đậu tại sân trường thu hút sự bàn tán của biết bao học sinh, Ren từ con Lamborghini đỏ bước ra nở một nụ cười tỏa nắng làm các cô gái ngây ngất
- Hình như anh Quân đổi xe mới đấy _ 1 hs nữ
- Ôi hoàng tử lại tới rồi _ 2 hs nữ
- Anh Quân nhìn em tý đi _ 3 hs nữ
........vân...vân....mây.......mây.............
“ Quân......chết rồi thằng anh khốn nạn của mình học trường này ư? đúng rồi đây là trường ưu tú mà con trai lớn của Lâm gia đơn nhiên phải học trường này chứ chết tôi rồi......”
Trong lúc Ren đang đau khổ khóc không ra nước mắt thì Nó từ trong xe còn lại bước ra vẫn bộ mặt lạnh lùng thường ngày
- Woa....nữ thần mày ơi _ 1 hs nam
- Tao bị thần Cupid bắn trúng rồi _ 2 hs nam
- Lạnh lùng quá đúng gu tao thích _ 3 hs nam ( ATSM)
- Hứ....son phấn _ 1 hs nữ ( nói chính mình đấy à)
..........vân......vân...và...vân.....vân.......
Trong những lời bàn tán đó thì Ren vẫn ôm đầu đau khổ
“...Chết rồi làm sao đây ông trời đang trêu tôi đây mà không sao đâu mình phải rời khỏi chỗ này không thôi anh ấy thấy sẽ.... “
- Đệ lên phòng hiệu trưởng trước nhé!
Chưa kịp để Nó trả lời Ren đã phóng thẳng lên xe chạy cấp tốc đến gara. Thấy vậy Nó cũng đưa xe cho bảo vệ rồi bước vào
Reng...reng... tiếng chuông vào học đã nổi lên Nó vẫn chưa lên phòng hiệu trưởng Nó đi vòng qua khuôn viên của trường
Bỗng nhiên bên vách tường bay qua hai chiếc cặp, Nó nhìn về phía bước tường thì nghe thấy hai giọng nói xì xào trong đó có một giọng khá quen
- Sao ngày nào mày cũng ngủ như chết vậy? nhờ phúc mày ban mà ngày nào tao cũng như ăn trộm như thế này _ Hắn nhăn nhó trách móc
- Mày lãi nhải vừa thôi _ Quân
Đó chính là Lâm Minh Quân có thể gọi là Kin anh em song sinh của Ren, người còn lại là Hắn-Trịnh Tuấn Huy có thể gọi là Ken hai người là hai học sinh cá biệt chính hiệu và là hot boy của trường
- Miết mà bà chủ giữ xe bên ngoài nhớ mặc tao luôn _ Hắn nói tiếp
- Leo nhanh đi cha nội nói hoài hồi ông bảo vệ bắt được là tao với mày đi gặp tổ tiên luôn đó
Hắn nhăn nhó bắt đầu nhảy từng bước nhảy thành thạo như chuyện thường ngày bay ngang qua tường
- Đã tiếp đất
Thình thịch....tim Hắn lệch đi một nhịp khi nhìn cô gái trước mặt ' Đẹp quá ' là hai từ Hắn có thể nghĩ bây giờ
Cô gái đó là Nó đôi mắt lạnh lùng của Nó đang nhìn Hắn rồi thờ ơ bước đi bỏ lại khuôn mặt ngây ngất của Hắn, đây là cô gái đầu tiên nhìn Hắn mà không sao động. Hắn nhìn Nó đi xa dần đến khi có một tiếng nói phá đi dòng cảm nghĩ của Hắn
- Ê thằng trời đánh ngây ngốc gì đó lại đỡ tao xuống coi
Hình ảnh của Quân lúc này là đang nắm lấy một cành cây đung đưa qua lại, thật ra lúc nãy trong lúc Quân đang leo qua nhìn thấy Nó, Quân ngây ngốc trước vẻ đẹp của Nó nên trượt chân và để bảo toàn khuôn mặt điển trai của mình nên đã kịp thời nắm lấy cành cây và hình ảnh như bây giờ không khác gì một chú khỉ
- Trời oimeoi mày đang diễn xiếc khỉ à?
- Xiếc bà nội mày đỡ tao xuống
- Khoan khoan _ Hắn lấy chiếc iphone của mình ra
Tách...một bức ảnh có 1-0-2 của hot boy Minh Quân đã vào tay Hắn
- Đẹp ghê bức ảnh này mà vào tay nhà báo của trường là mày sẽ nổi tiếng đấy với nội dung ' Hot boy hạng hai Minh Quân vì lý do nổi hứng âm thầm tập luyện xiếc khỉ và được một tài năng nhiếp ảnh gia chụp được ' _ Hắn giở giọng MC
- Mày xóa nó cho tao lại đây đỡ tao xuống _ Quân nói như hét
- Bạn Quân cứ tự nhiên tập luyện, Huy đi đây bức ảnh này mình sẽ giữ và trân trọng nó...bái bai
- Ê...ê thằng khốn nạn đứng lại
Mặc cho quân gào thét Hắn vẫn đi một mạch không ngoái đầu lại miệng cười tươi như vớt được vàng