“Thím à, thím nhận lầm người rồi phải không? Người mẹ đáng yêu lại dịu dàng
kia của tôi sao lại có bộ dáng giống thím được chứ?” Trữ Đan Thuần bày ra một bộ
dáng mê man nhìn bà Trữ .
Chuyện gì xảy ra vậy???
Tư Đồ và Cố An Dương bị lời nói đột ngột đó của Trữ Đan Thuần làm cho mờ mịt
, mẹ mà cũng có người giả mạo sao?
Nghiêm Túc trông thấy bà Trữ nắm chặt nắm đấm, âm thầm lo lắng cho Đan Thuần.
Cô nhóc kia, định làm tức chết mẹ mình sao?
Bà Trữ tức giận sắp phát hỏa đến nơi, con bé kia dám ở trường hợp này phủ
nhận bà là mẹ của nó! Mà lời nói của con bé làm mình không thể bùng nổ được.
Nếu như lập tức chỉnh đốn con bé kia một trận, vậy thì rõ ràng không phù hợp
với “đáng yêu lại dịu dàng” như nó nói, nên cho dù mình là thật, cũng sẽ bị
người khác hoài nghi …. Hơn nữa hình tượng thục nữ mình vừa tạo trước mặt mọi
người có thể bị hủy mất!
Trữ Đan Thuần thấy mẹ già vẫn ẩn nhẫn chưa bùng nổ, lại thêm mắm thêm muối
nói : “Mẹ tôi á, khí chất cao quý, sao có thể dùng gia quy áp bức con gái mình
được, đúng không?” Nói xong còn nháy mắt với bà.
Dù sao bà Trữ cũng không thể phủ định điều này, đành phải theo con gái mà gật
đầu nói phải.
Trở về rồi xem, hừ hừ, bà nhất định phải chỉnh đốn con bé kia một trận ra
trò!
Nghiêm Túc tay mắt lanh lẹ, chặn ngang kéo cánh tay cô lại: “Chạy đi
đâu?”
“Ách…. Không có, tôi đi sang bên kia tìm cái gì để ăn.” Trữ Đan Thuần âm thêm
kêu không xong, cô mà không rời khỏi đây nhanh thì một lát nữa mẹ già không
chỉnh đốn cô mới lạ!
Bà Trữ nở nụ cười có chứa đao: “Thanh niên các con phải chơi nhiều chứ, còn
phải chơi vui vẻ nha, không chừng sau đó sẽ không được như vậy nữa đâu, ý, tôi
phải đi rồi.” Nói
xong, cười như không cười liếc mắt nhìn con gái.
Xong rồi, xong rồi, đêm nay trở về nhất định sẽ chết! Trong lòng Trữ Đan
Thuần hối hận đến phát khóc, cô không nên nghĩ ra một chủ ý tồi như vậy!
Cố An Dương và Tư Đồ An chưa từng trải qua việc như thế, chỉ có điều lừa
gạt mẹ mình như vậy, e rằng chỉ có mình Đan Thuần dám làm .
Hai người bọn họ nhìn nhau cười , đêm nay hẳn là sẽ trình diễn tiết mục anh
hùng cứu mỹ nhân rồi, đáng tiếc…. theo bọn họ thấy cũng không hay ho gì cho
lắm.
“Đột nhiên phát hiện cô trở nên ngu.” Nghiêm Túc không để ý tới hai tên bạn
gièm pha, nói với Đan Thuần.
Để hai tên độc thân kia ở một bên bóng gió đi, đừng gây trở ngại anh theo
đuổi giai nhân là tốt rồi.
“Đâu có….” Trữ Đan Thuần có chút chột dạ phản bác, chính cô cũng cảm thấy vừa
rồi nhất định là đầu bị hoen rỉ, sao có thể nghĩ ra chuyện lừa gạt mẹ vậy chứ,
tuy rằng tránh thoát được trước mắt, nhưng, nhưng trở về thì phải làm sao bây
giờ đây…. huhu ….
Nghiêm Túc đưa tay vén vài sợi tóc bị rơi xuống của cô ra sau vành tai, động
tác rất dịu
dàng, nhiệt độ của tay làm nóng đỏ tai Đan Thuần.
Anh nhìn hai má Đan Thuần phiếm hồng bỗng trong lòng vui vẻ, xem ra cô cũng
có một chút cảm giác đối với mình.
Trữ Đan Thuần không dám ngẩng đầu nhìn Nghiêm Túc, cúi đầu, như có như không
mà uống một ngụm nước trái cây. Cô không biết, nhiệt độ của tay anh không chỉ
nóng tai cô, mà còn nóng cả vào trong lòng cô nữa.