Sau lần đó, hoàng thượng mỗi đêm đều đến, mỗi đêm đều là một quá trình không đổi, bạo ngược không đổi, kết quả không đổi, và một loại tâm tình không đổi.
Vết thương cũ chưa khỏi, tân thương lại tới. Xem ra Kim sang dược cũng không đủ rồi.
Sáng sơm một ngày, ta ngồi ở trong đình nhìn những con cá trong hồ bơi qua bơi lại, thật tự tại. Tiểu Thuận Tử vẫn đứng chờ bên cạnh ta, sợ ta có sơ xuất gì.
Ta cũng không quay đầu lại hỏi Tiểu Thuận Tử: “Nột, Tiểu Thuận Tử, ngươi thích tự do không?”
Tiểu Thuận Tử ngây ngẩn cả người, không biết phải trả lời như thế nào, mà ta cũng tiếp tục nói.
“Ta thế nhưng rất thích, bởi vì sẽ có được hạnh phúc.” Giơ lên tay lên nhìn vết thương mới vừa lưu lại tối qua, cười nói: “Thế nhưng ta không chiếm được nó, sau đó ta lại bị bán đi, cho tới bây giờ.” Ta đối Tiểu Thuận tử cười nói.
“Tiểu Thuận Tử, giúp ta đem cầm tới đây.”
“Dạ, Vương gia.” Hắn cẩn cẩn dực dực đưa cho ta, ta ngồi thẳng, đặt cầm ở trên đùi, hai tay đặt trên cầm huyền, đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ.
“Tiểu Thuận Tử, ngươi muốn nghe cái gì? Ta diễn tấu một bài cho ngươi.” Tiểu Thuận Tử nghe xong sợ đến run, quỳ xuống mà nói: “Nô tài làm sao dám để Vương gia diễn tấu cho ta?”
Ta lại cười nói: “Nghe lời, có thể tùy tiện, chỉ cần muốn ta sẽ đàn.”
“Nô tài không dám.” Ta có chút tức giận.
“Ngươi nếu như không nói, ta sẽ đem lỗ tai ngươi cắt đi! Nói mau!”
Tiểu Thuận Tử bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là nói danh tự một bài, “Vậy thỉnh Vương gia đạn tấu bài ‘Tư Phàm’.”
Ta nghe được tên kinh ngạc một chút, sau đó liền khôi phục thần thái.
Thanh âm không ngừn từ nhạc khí truyền ra, gió nhẹ nhàng thổi qua, tóc dài tĩnh tĩnh phiêu dật.
Một khúc kết thúc. Ta chậm rãi nói.
“Tỏa trụ chiết ma dã võng liễu tiếu,
tẩu bất xuất trầm mặc nhẫn bất trụ hồi đầu,
khán chân tâm hoàn tại thương tâm xử thủ hậu,
phao bất khai hồng trần xá bất đắc mộng.”
[bài Tư Phàm của Vương Vận Thiền]
Cúi đầu, tự mình ở đây trầm tư.
Ta đi tới một cái cây thấp, thấy phiến phiến lạc diệp, nhặt lên đặt một phiến ở trong tay, nhìn ngọn cây, nghĩ thầm đã là cuối mùa thu rồi a, đến đây không ngờ đã nửa năm.
“Tiểu Thuận Tử, giúp ta đem chiết phiến đến đây.”
“Vương gia, đây là chiết phiến ngươi muốn.” Tiểu Thuận Tử đưa cho ta chiết phiến.
Theo lá rụng khởi vũ, theo gió xoay tròn, hình như tự mình dung nhập tự nhiên, trên mặt luôn luôn lộ vẻ khuynh thành dáng tươi cười, thế nhưng duy nhất cùng nụ cười không phối hợp đó chính là nhãn thần, hình như là cố nén cái gì, dường như muốn khóc. Ở bên cạnh Tiểu Thuận Tử nhìn nhãn thần chủ nhân của mình, khổ sở chiếm trọn lấy lòng, mặc dù vị chủ tử này múa rất rốt, cười cũng rất xán lạn.
Sau khi trở lại gian phòng, ngồi ở trên giường nghĩ ngơi, y biết một đêm thống khổ nhất sắp tới nữa rồi.
Nhìn thân thể chủ nhân từ từ gầy đi, Tiểu Thuận Tử đến bên cạnh y khuyên: “Vương gia, ăn một chút gì đi.”
Nhắm mắt lại trả lời: “Không cần, ngươi xuống phía dưới đi.”
Tiểu Thuận Tử nghe xong, to gan đối ta nói: “Vương gia, có thể để ta nói vài câu?”
Ta mở mắt nhìn hắn: “Nói đi.”
Tiểu Thuận Tử kiên định nhìn ta nói: “Vương gia, ngươi khó chịu thì khóc ra đi, như vậy kìm nén đối với ngài bất hảo.”
Ta có điểm giật mình, mỉm cười đối hắn nói: “Tiểu Thuận Tử, ta không có khổ sở a, ngươi có đúng hay không nhìn lầm rồi? Chủ tử ngươi rất hảo.”
“Vương gia, ngươi không nên tái lừa dối bản thân, ta trước đây từng nghe qua, trên mặt một người có rất nhiều nụ cười bởi vì trong tâm có rất nhiều đau đớn... Bởi vì đau đớn, ngụy trang nở nụ cười, hết thảy đều chết lặng.”
Ta không nói gì. Tiểu Thuận tử lại tiếp tục: “Vương gia ngài cả ngày bức chính mình cười, sở dĩ vì muốn trốn tránh cái thống khổ thường nhân không thể không thừa thụ. Người khác nhìn Vương gia ngài ra vẻ rất kiên cường, bởi vì lúc người khác nhìn, ngài chuyện gì cũng mỉm cười đối mặt, nhưng trên thực tế ngài là một tâm linh yếu ớt nhất trên thế giới, chỉ là ngụy trang lâu dài khiến người khác khó phát hiện ở sâu trong tâm ngài đã bị tổn thương mà thôi.”
Tiểu Thuận Tử dừng một chút, rồi nói: “Vương gia, nô tài tuy rằng không thể giúp người giải quyết toàn bộ vấn đề, thế nhưng ta có thể lắng nghe tiếng lòng của người, Vương gia, nghe nô tài khuyên một câu, không nên đem mọi chuyện đều chôn dưới đáy lòng.”
Tiểu Thuận Tử thấy ta ngơ ngác, thở dài, đẩy cửa ra khỏi phòng.
Ta ngồi ở trên giường, nở nụ cười, Tiểu Thuận Tử, ta làm sao chẳng đây? Chỉ là, lệ này lưu cho ai? Ta lẳng lặng đợi, đợi hắn đến.
Quả nhiên, hắn tối nay lần nữa tới.
Ta vẫn cười nhìn hắn đi tới, hắn một câu nói cũng không nói, trực tiếp hướng ta nhào tới, thô bạo đem y phục xả hạ, hai tay thuận thế xuống, cầm phân thân trên tay, trên dưới xoa, đầu lưỡi trong miệng liên tục quấn lấy, tay kia quấy nhiễu bên trong, môi hắn ly khai ta, hắn khẽ cắn cái đó của ta, phân thân hắn dựng đứng lên, đem hai chân ta tách xa nhau, thô lỗ tiến nhập, co rút, co rút, mặc kệ bao nhiêu lần, đều đau quá.
Trong toàn bộ quá trình, ta cái gì thanh âm cũng không phát sinh, hắn cũng vậy, phóng thích dịch thể bạch sắc trong cơ thể ta, sau đó mặc quần áo rời đi, thế nhưng ngày hôm nay hắn liếc mắt nhìn ta, đối ta nói: “Tiểu tiện nhân, ngươi cư nhiên cười được!” Nói xong xoay người đi ra.
Hắn đi rồi, ta dùng gương đồng nhỏ nhìn chính mình, xâm phạm đến thế này còn người nghiêng nước nghiêng thành như vậy, đúng như hắn lời hắn, ta thực sự là ti tiện a, hai tay che lấy mặt, cất tiếng cười to, vừa cười vừa nói: “Ha ha ha! Ta thực sự là ti tiện, ha ha ha…”
Tuy rằng cười, thế nhưng nước mắt tràn nhãn mi.
Tiểu Thuận Tử nghe tiếng cười lập tức tiến đến, thấy ta nằm trên giường, y phục cũng không mặc, cứ như thế phơi bày, thế nhưng thấy nước mắt ta, quỳ gối bên cạnh ta, yên lặng chờ ta.
Ta đình chỉ tiếng cười, thế nhưng nước mắt chính không ngừng theo kẽ tay chảy xuống, ta đối Tiểu Thuận Tử quỳ bên cạnh nói: “Tiểu Thuận tử, ta rốt cục biết nước mắt ta vì ai mà lưu rồi, không phải vì người khác, mà là vì bản thân hèn hạ như vậy.”
Tiểu Thuận Tử nghe xong ta nói, khóc nức nở nói: “Vương gia… Khóc đi… Cho dù như vậy, ngươi cũng có lý do để khóc…”
Hắn sau khi nói xong, đứng lên đối ta nói, “Vương gia, ta đi giúp ngươi chuẩn bị nước tắm.”
Nói xong đã đi ra ngoài đóng cửa thật chặt, ta nghe thấy tiếng đóng cửa, lớn tiếng khóc, rất lớn tiếng, bởi vì hảo không cần thút hít, tất cả từ lâu lưu ở trong lòng cùng nước mắt phóng thích ra.