Vị đại nhân tới bắt ta tên là Hàn Nghiêm. Ta theo phía sau hắn từ hậu hoa viên đến thư phòng Lạc Ảnh.
Tới cửa, hắn gõ cửa, sau đó lớn tiếng báo cáo “Bẩm báo hoàng thượng, Tiêu Mộng Nam đã tới.” Nghe bên trong cánh cửa có người nói: “Dẫn hắn đến!” Thanh âm của hắn khiến ta cảm thấy xa lạ.
Ta theo Hàn đại nhân đi vào, thấy Lạc Ảnh mặc long bào, ngồi ở thư trác nhíu mày, biểu tình thập phần trầm trọng.
Ta quỳ gối phía trước thư trác, đợi hắn lên tiếng, thời gian từng giây từng phút trôi qua. Chúng ta vẫn duy trì trầm mặc.
Một canh giờ qua, hắn đối ta nói: “Mộng Nam, ngươi vì sao muốn khi dễ Tịch Nam?”
Ta vừa nghe xong, thấy mù mịt. Khi dễ? Ta lúc nào khi dễ Tịch Nam? Ngay cả chính ta cũng không rõ.
Hắn thấy ta không nói, đối ta nói: “Mộng Nam, ngươi thành thật nói, ta sẽ không tức giận với ngươi.”
“Lạc Ảnh, trước khi ta trả lời câu hỏi của ngươi, ngươi hãy giải đáp cho ta một vấn đề.”
Trên mặt hắn hiện lên một tia không hờn giận, không kiên trì nói với ta: “Nói mau.” Hắn đợi vấn đề của ta.
Ta lãnh tĩnh hỏi hắn: “Ta cũng là thế thân của Tịch Nam phải không?” Ta dùng nhãn thần lạnh lùng nhìn hắn, đợi hắn trả lời.
Hắn nhìn vào mắt ta: “Điều không phải, ngươi là Mộng Nam, không phải Tịch Nam.” Hắn lạnh lùng trả lời.
Ta thấy trong mắt hắn, khi hắn đang nói câu kia, thì nhãn thần rõ ràng mê man.
Ta cười nhạt, câu trả lời của ngươi nhượng ta biết vận mệnh chính mình sau này.
Ta đối Lạc Ảnh lãnh ngữ: “Lạc Ảnh, ta tuy rằng quen biết ngươi không lâu, thế nhưng thần thái lúc ngươi nói dối ra sao, ta vẫn rất rõ ràng. Được rồi, hiện tại ta trả lời câu hỏi của ngươi, không sai, đúng vậy, là ta khi dễ Tịch Nam.”
Hắn kích động đối ta nói: “Ngươi vì sao muốn khi dễ hắn? Hắn tốt xấu cũng là ca ca của ngươi.”
“Ha ha!! Ta khi dễ hắn là bởi vì ta không cao quý bằng hắn, cái lý do này có thể đi!! Ha ha!!” Ta cười to, thế nhưng lòng đau đến phát run.
Hắn khổ tâm van nài nói với ta: “Ngươi cũng là một Vương gia, còn có cái gì bất mãn?” Hắn nhìn ta.
Ta cũng nhìn hắn: “Bất mãn? Ta đương nhiên là có bất mãn! Ngươi thì biết cái gì? Ta tuy rằng thân là Vương gia! Thế nhưng ta có quyền lực của một Vương gia không? Ta chỉ là một người đội mũ Vương gia, một tên nam sủng đê tiện!! So với nữ nhân còn đê tiện hơn! Ta đương nhiên là bất mãn!!”
Hắn đối ta rống giận: “Không nên không biết xấu hổ! Người!”
Hàn Nghiêm từ ngoài cửa đi vào, Lạc Ảnh đối hắn nói: “Giải hắn vào thiên lao! Không có mệnh lệnh của ta ai cũng không có thể tiếp kiến!”
Hàn Nghiêm và thuộc hạ của hắn kéo ta từ dưới đất đứng dậy, lúc ta xoay người đi đối hắn n ói: “Lạc Ảnh, ngươi sẽ hối hận!”
“Không được gọi Lạc Ảnh!” Hắn đem chén trà trên bàn hướng ta, bất thiên bất ỷ đánh trúng trên đầu.
“Ba” cái chén vỡ ra trên mặt, máu ta không ngừng chảy ra ngoài. Ta cũng không muốn lau, cứ để nó tự nhiên chảy xuống. Trên đường ta và Nghiêm đại nhân đi đến thiên lạo, một đường đều là máu.
Ta bị giam vào một gian có cửa sổ, trong phòng giam mặt đất ẩm ướt, không có gì có thể che lại, ngoại trừ đống rơm rạ đã mốc meo.
Ta hai tay ôm vai ngồi ở một gốc, đem chính đầu mình vùi vào giữa cánh tay.
Tự giễu nói: “Ha hả, ta chung quy bất quá chỉ là một thế thân. Ở nơi nào đều như nhau.” Con mắt mông lung, lúc này mới phát hiện ra ta đã lã chã rơi lệ, nước mắt chỉ không kìm được cứ chảy ra ngoài.
Ba ngày, ta ở chỗ này đợi ba ngày, không có thấy bất luận kẻ nào, ngoại trừ giam công đưa cơm tới cho ta.
Ba ngày này ta mỗi ngày đều ngồi nhìn bầu trời ngoài cửa sổ nhỏ, từ lúc bình minh đến khi trời tối. Ta dần dần phát hiện, bầu trời lại mỹ lệ như vậy.
Ta ngồi ở phía trước cửa sổ, hầu như không nhúc nhích, cũng không ngủ được. Bởi vì nếu như ngủ, trước mắt sẽ hiện lại đoạn thời gia ta bị bán đến “Hồi Dạ Hương”, ta bị đưa tới Hoa Phong Quốc làm con tin, bị Lạc Ảnh cường bạo.
Mỗi ngày nhìn cảnh sắc đồng dạng, mới biết được, ta là tịnh mịch như vậy, thế nhưng nào có ai bồi ta, ta chỉ một người thế thân nhỏ bé không đáng kể.
Ngày thứ tư, trời đã sáng rất lâu, có hai vị giam công đem ta dẫn đi, vòng sắt trên chân chạm vào mặt đất phát ra tiếng đinh đinh đang đang. Tới một gian phòng hôi ám chỉ có một ngọn đăng nhỏ, ta thấy được rất nhiều hình cụ, rất nhiều loại roi, không thì rất nhiều đại thiết bổng rất thô, còn có thật nhiều thật nhiều.
Ta biết những cái này đùng để làm gì. Bởi vì ta ở Hồi Dạ Hương đã thấy qua những loại này, ta thấy người dùng những thứ này để nghiêm phạt các tiểu quan không nghe lời, nhưng mà dùng đến thì không phải hôn mê thì cũng là tử vong.
Ta nghĩ tới thân thể liền không ngừng run, ta nghe có người nói: “Ta đã đem người tới.” Ta ngẩng đầu lên, thấy một người chầm chậm từ bóng tối đi đến.
Ta thập phần khiếp sợ, bởi vì người kia cư nhiên là Lạc Ảnh. Ta xem thấy hắn cầm một cây roi.
Ta bị người khác cởi sạch, lại bị người cột hai tay lại treo lên. Hắn từ đầu đến cuối không liếc mắt nhìn ta. Ta cũng không phản kháng, ta biết phản kháng cũng chỉ là vô ích.
Hắn đem rơi ướt nước, diện vô biểu tình nói với ta: “Roi này là trẫm đặc biệt chế tác, bởi vì ngươi không thể chảy máu. Cho nên roi này không để lại vết thương, chỉ có cảm giác đau đớn mà thôi.”
Trẫm? Ngươi đã sửa đổi lại a.
“Vì sao phải đối với ta như vậy?” Ta mê man nhìn hắn.
“Vì sao? Bởi vì ngươi thương tổn Tịch nam. Ngươi biết cảm nhận của Tịch Nam đối với trẫm có bao nhiêu quan trọng không?” Hắn nắm lấy tóc ta, ta nhịn đau nói: “Cái gì khiến ngươi thay đổi lớn như vậy? Lạc Ảnh?”
Hắn càng nắm chặt tóc ta rống to hơn “Không phải đã nói không gọi Lạc Ảnh rồi sao? Ngươi có tư cách gì để gọi?”
“Tư cách? Ha hả, chỉ bằng ta là thế thân của hắn!!” Ta vừa nói xong, hắn liền đem roi “Ba” đánh trên người ta, ta kêu lên một tiếng.
“Thay đổi? Ta đây nói cho ngươi, ta căn bản là không có thay đổi, trước đây trẫm đối với ngươi tốt bất quá chỉ vì ngươi là thế thân của hắn, nếu hắn đã trở về, ngươi tất nhiên là vô ích.” Nói xong liền đánh thêm vài roi.
Ta vốn ở đây không ăn không uống, thân thể so với trước đây càng yếu. Cho nên mới vài roi, ta đã ngất xỉu.
Đột nhiên một thùng nước lạnh đổ trên đầu ta. Ta giật mình tỉnh giấc, mông mông lung lung thấy hắn thay đổi hình cụ khác, đó là một cây thiết bổng rất thô, thấy xong, trong nháy mắt thanh tỉnh. Ta lắc đầu, thế nhưng hắn không để ý đến. Đối người bên cạnh nói: “Đem hai chân hắn giơ lên, ngươi đem thiết bổng cắm vào. Nhớ kỹ, không được ngừng lại.”
Bọn họ tiếp nhận vật, một người đem hai chân ta tách xa nhau, một người khác đem thiết bổng xuyên vào bên trong ta, ta nguyên tưởng vốn mình có thể chịu được, thế nhưng lúc bị cắm vào ta biết ta thật ấu trĩ. Ta kêu thảm thiết một tiếng.
Hắn đối ta nói: “Thế nào? Vật thấm lạc tiêu thủy *nước ớt =|* cho ngươi cảm giác không hảo sao.”
Ta dùng hết khí lực giãy dụa thân thể, thế nhưng thiết bổng vẫn cứ vô tình cắm vào sáp ra. Ta nước mắt rơi lệ chảy xuống. Ta vô lực nhìn về phía hắn. Thế nhưng hắn cho ta chỉ là một bóng lưng.
Hắn đi, lòng cũng nát.
Ta đình chỉ giãy dụa, đình chỉ thét gào, đình chỉ tất cả phản kháng. Yên lặng tiếp thu tất cả.
Nguyên lai, ta thực sự chỉ là một người thế thân bé nhỏ không đáng kể, có thể có cũng có thể không. Tiêu Vọng phản bội, vô tình của ngươi. Nhượng ta hiểu được chân lý của thế giới này.
Chỉ có tiếp thu tất cả, ta mới không cảm thấy đau đớn.