Vô Ái Song Tử

Chương 22



Ta cười nhìn Tịch Nam và Tiêu Vọng còn có Lạc Ảnh, tuy rằng ta thập phần tức giận, thế nhưng không muốn lại đắc tội người nào.

“Các ngươi tới làm cái gì?!” Ta kinh ngạc, bởi vì người nói chuyện điều không phải ta, ta hướng về phía người phát ra âm thanh, nguyên lai là tỷ tỷ của ta.

Nàng nhìn qua thập phần tức giận, đứng ở trước mặt ta, giống như không muốn cho bọn hắn tiến lại. Ta kéo tay áo nàng, nàng quay lại nhìn ta, ta đối nàng lắc đầu.

Thấy biểu tình của ta, nàng ngồi bên cạnh ta, nói: “Thế nào? Đau ở đâu? Nói cho tỷ tỷ ta.”

Ta vẫn lắc đầu.

Tiêu Vọng tiến đấn, cúi đầu, lắp bắp đối ta nói: “Cái kia… Mộng Nam, xin lỗi “

“Vì sao phải nói xin lỗi vậy? Ngươi không có làm gì có lỗi với ta.” Ta cười tủm tỉm nhìn hắn.

Hắn thấy dáng tươi cười của ta, càng thêm chột dạ nhìn nói: “Ta không nên đem ngươi đưa qua đây” ta nghe xong những lời này, khống chế không được tâm tình, hét lớn: “Cái gì gọi ngươi không nên đem ta đưa qua đây! Lẽ nào ngươi hẳn là tống hắn đi? Có đúng hay không?” Ta chỉ vào Tịch Nam đứng phía sau hắn, phẫn nộ nhìn Tiêu Vọng.

Đây là lần đầu tiên phát hỏa trong suốt cuộc đời của ta. Bọn họ mỗi người đều thật không ngờ ngoan ngoãn như ta sẽ tức giận, mỗi người đều kinh ngạc nhìn ta.

Ta đối bọn họ nói: “Thế nào? Lẽ nào ta sẽ không thể tức giận? Ta cũng là một người có thất tình lục dục!”

“Điều không phải, ngươi không nên hiểu lầm.” Tiêu Vọng vội vã giải thích.

Ta cười nhạt vài tiếng, “Điều không phải? Vậy là cái gì? Các ngươi đối ta làm nhiều chuyện tàn nhẫn như vậy, ta không thể tức giận sao?”

Ta nhìn bọn họ xung quanh, tiếp tục nói: “Ta thừa nhận là mệnh của ta bất hảo, ta tuy rằng xuất thân tại hoàng thất gia tộc, thế nhưng vừa sinh, đã đem ta đi, giao cho người khác nuôi nấng, lúc ta chuẩn bị mười lăm tuổi, đã bị bán đến Hồi Dạ Hương, sinh nhật mười lăm tuổi của ta, là lần đầu tiên của ta cho ngươi.”

Ta chỉ vào Tiêu Vọng, ta nói: “Tiếp theo ngươi lại dùng quyền lực của ngươi mua ta, sống cùng với ngươi, đoạn thời gian đó, là những ngày ta tối hạnh phúc nhất, nói thật, khi đó ta đã yêu ngươi, nguyên tưởng vốn rằng ta có thể cùng ngươi vui vẻ sống đến sau này. Cho đến khi có người nói cho ta thân thế của ta và muốn ta đến Lâm Phong quốc làm con tin, ta mới biết được, nguyên lai cuộc sống ta chờ mong tất cả đều là gạt người. Ta yêu ngươi, ngươi lại cho ta phản bội, đương sơ cái kia ngươi cùng ta ước định, ngươi có biết cái giá phải trả cho ước định kia là gì không? Đó chính là tâm của ta a. “

Ta vuốt ve tim, cảm thụ được nhịp đập. Tiêu Vọng hướng ta đi tới.

“Không được qua đây!!” Ta dùng thanh âm lớn nhất, nói ra tâm tình hiện tại.

“Mộng Nam” Tiêu Vọng nhẹ giọng thuyết.

“Ta đã cho rằng ta đi đến Lâm Phong quốc, ta có thể cải biến, ta thực sự cải biến, cải biến nội tâm của ta, nhưng vĩnh viễn không đổi được thân phận của ta, ở chỗ này, ta vẫn là một người thế thân, ta vẫn là thế thân của người kia. Vừa mới bắt đầu đối ta cường bạo, đối ta lạnh lùng, ta đều có thể không quan tâm. Ta yên lặng tiếp thu tất cả. Sở dĩ người biết ta mắc phải huyết chứng. Thái độ đối ta tất cả đều cải biến, ta thử tin tưởng người rất tốt với ta, ta có thể không nhớ tới hắn trước đây đối ta làm những chuyện như vậy.”

Ta nhìn Lạc Ảnh tiếp tục kể lại những điều ta đã trải qua.

“Lạc Ảnh, ta đã cho rằng ta tuy là một người thế thân, thế nhưng bản thân có thể có được hạnh phúc…” Ta nhẹ giọng đối Lạc Ảnh nói, nói đến hảo gian nan.

“Ta tin tưởng ngươi, ngươi lại không tin tưởng ta, ngươi đem ta tống vào giam phòng, gọi người lăng nhục ta. Đem tôn nghiêm cuối cùng của ta đều đập nát.” Ta gắt gao túm trụ chăn.

“Vì một tiểu sự, một tiểu sự khiến ta không thể tiếp thu bất kỳ tiểu sự nào khác.”

Ta xam thấy Tiêu Vọng và Lạc Ảnh đều nắm chặt nắm tay. Ta đối Tịch Nam nói: “Tịch Nam, thân ca ca của ta, thấy ta còn sống, có đúng hay không rất tức giận? Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết hắc y nhân là ai phái tới.”

Nghe xong ta nói, tất cả mọi người quay đầu nhìn Tịch Nam. Hắn lắp bắp nói: “Ngươi ngươi nói bậy “

Hoàng hậu nắm vai của ta, khó tin hỏi: “Này không phải sự thật chứ?”

“Tỷ tỷ, ta sẽ lừa ngươi sao? Ta nói cho ngươi, lúc đó, ta nghe có một hắc y nhân nói‘ người này cư nhiên hòa cố chủ chúng ta lớn lên giống nhau như đúc’ nghe xong câu đó, ta cũng thập phần kinh ngạc, ta cũng thật không ngờ, thân ca ca cư nhiên lại đối với thân đệ đệ hung ác như vậy a.”

Ta cười cười.

Tiêu Vọng khó xử, đối ta nói: “Đây là ngươi nghe lầm rồi, Mộng Nam “

“Không được gọi Mộng Nam! Gọi Dạ Nguyệt! Ta tình nguyện muốn lấy tên một tiểu quan, cũng không muốn thân là tên của một thế thân!”

Lạc Ảnh bước nhanh đến trước mặt ta, ta ngẩng đầu.

“Ba” một tiếng, Lạc Ảnh một cái tát đánh vào trên mặt ta.

Nắm tay của ta, hét lớn: “Không nên hồ đồ! Mộng Nam!”

Khóe miệng chảy ra tơ máu, ta lấy tay chà sạch sẽ. Cười đối hắn nói: “Hoàng thượng, ngươi hiện tại thế nào không nói ta khi dễ Tịch Nam? Thế nào không gọi người đem ta tống vào phòng giam, gọi người từng chút từng chút lăng nhục ta?” Ta cười ha ha vài tiếng.

Hoàng hậu nhịn không được, ôm lấy ta, thoải mái nói: “Mộng Nam, không sợ, lần này có ta ở đây.”

Đối hoàng thượng bọn họ nói: “Hoàng thượng, hiện tại tâm tình đệ đệ của ta bất hảo, làm phiền ngài đi ra cho, còn có Tiêu Vọng và Tịch Nam.”

Bọn họ biết bây giờ đợi cũng không được gì, đều đi.

Ta lẳng lặng ở trong lòng hoàng hậu, đối hoàng hậu nói: “Nột, tỷ tỷ, ta một người như vậy có đúng hay không vĩnh viễn không có được ái tình? Có đúng hay không bởi vì ta là một người không nên sống trên đời này?” Ta cảm giác được người ôm lấy ta đang run, nàng ôm đến càng chặt, đối ta nói: “Không phải, không có ai là không nên tồn tại trên đời này.” ta cảm thấy trong mắt có chất lỏng chảy ra, không biết rằng trong mắt chính là máu.

Ta ở trong lòng vững vàng của nàng rơi vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.