Vô Ái Song Tử

Chương 27: Phiên ngoại – Lạc Ảnh thiên



Ta biết, người ta ái là Tịch Nam, điều không phải ngươi.

Thế nhưng, ngươi biết không?

Ngươi tại trong tâm ta, từ từ đã chiếm lấy vị trí của Tịch Nam, ta sợ ta sẽ quên đi Tịch Nam.

Cho nên ta hận quyết tâm, làm trán ngươi bị thương, ta biết bệnh của ngươi, đó là không cho phép chảy máu, ta thấy trán ngươi chảy máu, ta đã sợ.

Ta nghĩ quên ngươi đi, đã gọi người lăng nhục ngươi, thế nhưng ngươi không chỉ không có biểu tình bi thương, chỉ có một dáng tươi cười, ta hận ngươi, ngươi vì sao không cầu ta? Vì sao không cầu ta buông tha ngươi, ngươi biết không, chỉ cần ngươi nói một tiếng, ta liền sẽ bỏ qua cho ngươi…

Ta đem tự do duy nhất của ngươi hủy diệt, ngươi thay đổi…

Ta xem thấy hình dạng của ngươi như điên như không, ta đã sợ.

Ngày đó, ta thấy trên cổ tay ngươi đứt đoạn không ngừng chảy máu, ta rất sợ, ta sợ mất đi ngươi. Ta ôm lấy ngươi, ngươi nói cho ta biết, cửa sổ đã bị phong kín nghiêm nghiêm thực thực *chặt chẽ*, tồn tại tự do mà ngươi hướng về, nghe ngươi nói, nụ cườ i của ngươi, ngươi biết ta cỡ nào đau lòng không?

Ta mang người từ trong nhà lao đi ra, thế nhưng máu trên tay, chưa từng ngừng lại, khi đó, ta biết ta điên rồi, ta vì ngươi điên rồi.

Ta không biết rốt cuộc ta ái chính là ai, ai có thể nói cho ta biết?

Ta từ nhỏ được giáo dục không được ái thượng bất luận kẻ nào, bởi vì bọn họ nói cho ta biết,: “Ngươi là thiên tử sau này, ngươi không thể vì ái mà phản bội giang sơn của ngươi.”

Ta biết, cái gì ta cũng hiểu rõ, thế nhưng, ái và tình ta làm sao có thể làm chủ đây?

Ngày ấy, ngươi tỉnh lại, ta vốn định nói xin lỗi với ngươi, thế nhưng, ngươi tức giận, ta kinh ngạc, ngươi ngoan ngoãn như vậy, vì sao lại có thể? Nguyên lai, đều là ta sai.

Thời gian của ngươi không còn nhiều, ngươi không xuống giường được, chỉ có hoàng hậu ở bên cạnh chiếu cố ngươi.

Ta ở ngoài cửa phòng đứng xa xa nhìn ngươi, ta không dám cùng ngươi tiếp cận, cũng không dám nói chuyện với ngươi, ta biết, ta tại trong lòng của ngươi, đã không có bất luận cảm tình gì.

Ngày đó, ta đã biết chuyện Tịch Nam chết, ta càng không có cảm thấy bi thương, thế nhưng, ta lại không thừa nhận cảm tình của ta, ta đem tất cả phẫn nộ đặt lên ngươi, ta nắm cổ ngươi từ giường nhấc lên, ta kinh ngạc, ngươi sao lại nhẹ như vậy.

Ta đem ngươi từ trong tay ném ra một bên, càng dễ dàng như vậy.

Nhìn ngươi chịu đựng đau đớn ở trên giường, ta cư nhiên lại đau lòng. Ta phất tay áo đi, là không đành lòng nhìn vẻ mặt thống khổ của ngươi.

Sau đó ta không quay lại nhìn ngươi, là bởi vì ta không muốn tiếp thu sự thực trong lòng, ta sợ ta sẽ lạc mất phương hướng chính mình phải đi.

Mùng một đại niên ngày hôm đó, ta tuy rằng đang ở trong yến hội trong hoàng cung hoa lệ, nhưng tâm của ta từ trước đến nay vẫn cùng ngươi một chỗ, ta nghĩ muốn gọi ngươi đến cùng nhau tham ta thịnh yến, thế nhưng…

Giữa thịnh yến, ta lẳng lặng nâng chén chứa đầy rượu lên, ta nghe thấy tiếng đàn của ngươi, thanh âm đó hảo bi thương, tiếng đàn của ngươi khiến ta bất giác nhớ tới ngày ta và ngươi cùng một chỗ.

Lúc tiếng chuông nửa đêm vang lên, ta thấy hoàng hậu không để ý lễ tiết chạy ra ngoài, ta cũng muốn giống nàng cùng nhau ở cạnh ngươi, thế nhưng, ta thân là đế vương, ta vô pháp tuyển chọn…

Sau ngày đó, ta thấy, chỉ còn là thi thể băng lãnh của ngươi, ta không thể tin được, đây là thực sự.

Hoàng hậu đưa ta và Tiêu Vọng đến trước một loài hoa, ta hối hận, ta thực sự hảo hối hận! Ta không muốn thừa nhận đây là sự thực, hoàng hậu nói cho ta biết ngươi mong muốn là ái, nguyên bản ngươi cho rằng tìm được rồi, thế nhưng ta từ địa ngục đưa ngươi đi rồi lại đánh ngươi quay trở về địa ngục, ta không thể tin được, ngươi cư nhiên có thể thừa thụ tất cả đả kích như vậy, nụ cười của ngươi, nói cho ta, là ngươi rất kiên cường, thế nhưng, trong lòng của ngươi cũng rất mỏng mang.

Ta đột nhiên nghĩ đến vương thái y trước đây đã nói.

“Ngươi sẽ hối hận!”

Đúng vậy, ta hối hận, ta thực sự hối hận.

Nguyên lai người ta ái, là ngươi, điều không phải Tịch Nam.

Thế nhưng vì sao ta bây giờ mới chính thức đối mặt với cảm tình của mình? Vì sao ta mất đi ngươi rồi ta mới biết được nguyện vọng của bản thân?

Nguyên lai nguyện vọng của ta nhỏ bé như vậy.

Đó chính là cùng ngươi một chỗ.

=== Toàn bộ văn hoàn ===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.