Vờ Ấu Trĩ

Chương 25: C25: Chương 25



Thế nhưng thắc mắc này không có ý nghĩa gì.

Cho dù cô cho anh đáp án khẳng định hay phủ định, đều hoàn toàn là tự tra tấn bản thân.

Nhưng con người luôn là như vậy, khi Hạ Minh Sầm vừa nhậm chức từng tiếp xúc một vụ án hình sự, người vợ hiền lành giết tình nhân của chồng, khi chồng đưa cô ấy đến đầu thú, cô ấy vẫn luôn rất bình tĩnh, nhưng khi người chồng không nhịn được đau khổ hỏi cô ấy vì sao phải kích động như vậy, người vợ đột nhiên sụp đổ.

Cô ấy như mắc chứng cuồng loạn hỏi chồng, cuộc sống hôn nhân nhiều năm như vậy, đến cùng là anh ta bắt đầu thay lòng từ lúc nào, hỏi anh ta ngủ với cô gái kia bao nhiêu lần, hỏi anh ta yêu cô gái ấy bao nhiêu, có phải còn hơn yêu cô ấy hay không?

Cô ấy rõ ràng biết đáp án của chồng nhất định sẽ khiến mình càng đau khổ hơn, lại vẫn cố chấp hỏi mãi.

Dụ Ấu Tri không nói chuyện, thế nhưng sự im lặng của cô lại không làm hòa dịu bầu không khí căng thẳng chút nào.

Trong mấy năm anh vắng mặt đó, cô thật sự… Với người đàn ông khác.

Sức lực nắm tay cô càng chặt, anh nhắm mắt, phát ra một tiếng thở dài co quắp mà ngắn ngủi.

Tiếng động này như kim châm xuyên qua lớp vải mỏng đâm vào da Dụ Ấu Tri, cô run rẩy, lúc này tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài là tiếng Hạ Minh Lan, giọng điệu ấm áp, khiến Hạ Minh Sầm bình tĩnh hơn chút, nhanh chóng mở cửa bước ra.

Như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, áp lực sau lưng biến mất, cổ tay cũng được thả ra, cả người Dụ Ấu Tri nhẹ bẫng.

Hạ Minh Sầm bỏ gông cùm xiềng xích cho cô.

Dụ Ấu Tri vội vã xoa những chỗ bị anh nắm phát đau, vết đỏ trên cổ tay rất rõ ràng, cô đi về phía gương, quả nhiên chỗ cằm cũng rất đỏ.

Cổ tay còn đỡ, nhưng dấu vết dưới cằm quá rõ ràng, nếu đi ra bị người ta nhìn thấy, rất khó sẽ không tưởng tượng bọn họ có phải làm gì đó trong nhà vệ sinh hay không.

Túi không ở bên người, không thể dặm phấn, Dụ Ấu Tri soi gương, cẩn thận vỗ mặt mình, muốn thử làm giảm vết đỏ.

Không có oán giận, cũng không trách cứ, cô im lặng tự mình xử lý vết đỏ.

Thấy bộ dáng yên tĩnh của cô, cơn thịnh nộ trong mắt Hạ Minh Sầm dần rút lui, tay buông xuống hai bên không tự giác nắm chặt lại.

Anh đi tới sau lưng cô, Dụ Ấu Tri cho rằng anh lại muốn làm gì đó, nhưng anh chỉ mở vòi nước ra, nhúng bàn tay với chút nước lạnh, sau đó ấn lên cánh tay cô, chẳng nói câu nào, lấy tay phủ lên chỗ cô có vết đỏ.

Đôi bàn tay thon dài vừa có thể nhéo cô nổi đỏ, lại vừa có thể dịu dàng giúp cô làm dịu vết sưng như vậy.

Sau đó anh dùng khăn mặt chườm lạnh cấp tốc cho cổ tay cô.

Dụ Ấu Tri vốn muốn rút tay lại, nhưng lúc anh cúi đầu đắp khăn lên cổ tay cho mình, cô thấy chỗ vừa nãy bị cô đánh trên đỉnh đầu người đàn ông sưng lên rồi.

Thực ra lúc này cằm cô đã không đau nữa rồi, cổ tay cũng vậy.

Thực ra anh khống chế sức lực rất tốt, bằng không chỉ dựa vào thân thủ của anh, nếu như dùng hết sức, đoán chừng cằm và cổ tay cô đã lệch vị trí từ lâu.

Cô há miệng, muốn kêu anh cũng tự xoa đầu mình một chút.

Hạ Minh Sầm hoàn toàn không để ý vết sưng trên đầu, tầm mắt rũ xuống: "Hạ Minh Lan nói mấy năm nay hai người vẫn giữ liên lạc."

Dụ Ấu Tri khẽ ừ một tiếng.

Lúc đầu cô mới tới, quả thực gần gũi với Hạ Minh Lan nhất.

Lúc đó Hạ Minh Sầm biết cả, chẳng qua không để ý, tiểu thiếu gia kiêu ngạo quen rồi, quen nhìn từ trên xuống rồi, vậy nên anh khinh thường, đối với hình ảnh cảm động về sự thông cảm lẫn nhau giữa những kẻ yếu đuối, một chút hứng thú đi tìm hiểu cũng không có.

Mãi cho tới khi Dụ Ấu Tri bắt đầu tiếp cận anh.

-

Quả thực là Dụ Ấu Tri trêu chọc Hạ Minh Sầm trước.

Nắm đó Hạ Minh Sầm vì để cô sau khi lên đại học thì rời khỏi nhà này đã dùng không ít sự kiên nhẫn dạy bổ túc cho cô.

Sau khi anh bổ túc cho cô xong kỳ nghỉ hè, bọn họ từ lớp AS lên lớp A2(*), mà mùa xin vào đại học cũng chính thức bắt đầu, các học sinh đều trở nên bận rộn.

(*)A-level hay còn được biết tới là hệ thống giáo dục trung học phổ thông ở Anh, gồm 2 năm là lớp AS và A2, trong đó AS có trình độ tương đương năm lớp 11, A2 là năm lớp 12


Dụ Ấu Tri tự mình biết mình, cô không yêu cầu xa xỉ trường top gì đó, thế nên chỉ cần nộp đơn đăng ký vào trường đã chọn trước tháng hai năm thứ hai là được.

Nhưng Hạ Minh Sầm không giống như vậy, chuyên ngành và trường đại học của anh đều do vợ chồng Hạ Chương quyết định, các trường đại học hàng top của toàn nước Anh đều yêu cầu nộp đơn xét tuyển trong vòng hai tháng, anh cần phải chuyên tâm chuẩn bị PS (sơ yếu lý lịch) cho tốt và tham gia đủ kiểu thi viết kết hợp phỏng vấn sau đó thì mới bảo đảm có thể thông qua.

Hạ Chương có nguyên tắc, khi các thế hệ sau bước ra ngoài xã hội, bối cảnh gia đình hiển hách có thể mang tới sự trợ giúp vô cùng to lớn cho chúng, nhưng trước lúc đó, để bảo đảm cho con cái nhà mình được cạnh tranh công bằng với người khác, các phương diện như học tập chúng phải tự mình cố gắng, không có đường tắt nào để đi cả.

Tiểu thiếu gia trước nay không biết bốn chữ nỗi khổ nhân gian viết thế nào, hiện giờ cuối cùng cũng bị cản trở trên con đường học hành này.

Nhưng đối với Dụ Ấu Tri đã trải qua mười mấy năm thi cử mà nói, cô vẫn cảm thấy tình hình của tiểu thiếu gia so với người bình thường còn tốt hơn nhiều.

Thói quen được nuôi dưỡng trong vô thức thật đáng sợ, dù là lúc Hạ Minh Sầm bận đến mức không có thời gian để ý Dụ Ấu Tri, nhưng khi Dụ Ấu Tri đến tìm anh thì anh cũng không đuổi cô đi.

Chẳng qua vẻ mặt vẫn mất kiên nhẫn như cũ, thúc giục nói: "Có gì nói nhanh."

Dụ Ấu Tri chuyển hộp sữa bò tới bên cạnh anh.

Hạ Minh Sầm nhìn hộp sữa, nhướng mày: "Cậu tới tìm tôi, chỉ để đưa hộp sữa?"

"Ừ, tôi thấy gần đây cậu học tập trông khá phiền muộn." Dụ Ấu Tri nói: "Chúng ta ở tuổi này, uống cà phê không tốt cho sức khỏe."

Hạ Minh Sầm nhìn chằm chằm cô mấy giây, thấy trong đôi mắt hạnh của cô đều là sự quan tâm, thế là cầm sữa lên mở hộp ra, ngửa đầu uống một ngụm.

Dụ Ấu Tri cẩn thận hỏi: "Uống ngon không?"

"Tạm được."

Kết quả câu tạm được này đã trở thành cơ hội cho Dụ Ấu Tri đưa sữa cho anh mỗi ngày, có lúc còn thuận tiện đem theo sandwich hoặc chocolate.

Học hành quả thực rất đau đầu, có lúc sẽ rất muốn ăn gì đó, ở trường lại không có bảo mẫu chăm sóc, tiểu thiếu gia lười chạy tới lui nên chấp nhận việc cô chăm sóc như lẽ thường.

Theo lý mà nói nếu Hạ Minh Sầm thật sự cần chăm sóc, đa số nữ sinh trong trường đều bằng lòng giúp đỡ anh, thậm chí còn chịu khó ân cần hơn Dụ Ấu Tri.

Nhưng Hạ Minh Sầm không để ý, nữ sinh duy nhất anh từng tiếp nhận là Tịch Gia, đồ anh nhận là nước cô ta đưa lúc chơi bóng rổ.

Chuyện Dụ Ấu Tri thường xuyên tặng đồ ăn và sữa cho Hạ Minh Sầm đang bận rộn học hành, những nam sinh hay đi cùng với Hạ Minh Sầm đều nhìn thấy, sau đó hiển nhiên cũng bị Tịch Gia ở lớp bên cạnh biết.

Cô ta vốn cho rằng Hạ Minh Sầm sẽ chỉ ăn đồ cô ta tặng, lại không nghĩ tới còn nhiều thêm một Dụ Ấu Tri.

Từ lúc Hạ Minh Sầm bắt đầu bổ túc cho Dụ Ấu Tri, Tịch Gia đã cảm thấy có chút không thích hợp, cảm thấy hai người quá gần gũi rồi.

Nhưng Hạ Minh Sầm nói chỉ là để Dụ Ấu Tri có thể tham gia xét tuyển đại học sau đó rời khỏi nhà anh, hơn nữa anh bổ túc cho Dụ Ấu Tri lâu như vậy, cũng không thấy bọn họ có tiếp xúc nào khác.

Cảm giác nguy hiểm thoáng nảy sinh, nhân giờ nghỉ trưa một ngày nào đó, cô ta đi tới một cửa hàng hamburger Hạ Minh Sầm thường ăn mua một cái hamburger, sau đó đi tặng cho anh.

Nhưng lúc cô ta tới phòng học của bọn họ tìm Hạ Minh Sầm, Hạ Minh Sầm đang ngồi ở chỗ của mình nhìn lên bảng, trên tay đã cầm một miếng sandwich từ từ ăn.

Cô ta hiểu khẩu vị của Hạ Minh Sầm, biết anh thích ăn hamburger vị gì, thế là đi thẳng tới.

Hạ Minh Sầm không nhận, giơ miếng sandwich trong tay lên.

"Tôi ăn cái này là đủ rồi."

Tịch Gia biết rõ còn cố ý hỏi: "Này là Dụ Ấu Tri mua cho cậu đúng chứ?"

Hạ Minh Sầm: "Ừ."

Tịch Gia rất không phục, giở tính đại tiểu thư nói: "Mình cũng mua cho cậu rồi, hoặc là cậu ăn, hoặc là cho mình lí do cậu không cần đồ mình mua."

Hạ Minh Sầm không quen cô ta như vậy, mím môi hỏi ngược lại: "Cậu xem đây là đang đút cho khỉ ăn trong công viên à?"

Anh không để ý cô ta nữa, ăn xong miếng sandwich cuối cùng, lau miệng rồi mới nói: "Cũng không phải tôi không có tiền, không cần cậu nhọc lòng thay tôi nghĩ mỗi ngày nên ăn cái gì."

"Này Hạ Minh Sầm, cậu tiêu chuẩn kép quá rồi đó nhé. Dựa vào cái gì sandwich Dụ Ấu Tri mua cho cậu thì cậu ăn, mình mua hamburger cho cậu cậu lại không ăn?" Giọng điệu Tịch Gia bất giác trở nên tủi thân: "Rõ ràng quan hệ của cậu với mình tốt hơn mà."

Hạ Minh Sầm nhíu mày, đưa cho Tịch Gia một lý do không thể phản bác.


"Cậu ấy ở nhà tôi, phí sinh hoạt là cha tôi cho, đồ cậu ấy mua chính là đồ của tôi, vì sao tôi không thể ăn đồ của mình."

Ý nói là đồ Tịch Gia mua cho anh đều là dùng tiền cô ta mua nên đó vốn là đồ của cô ta, thế nên anh từ chối.

Tịch Gia không nghe nổi cái lý do này, hung hăng nói: "Đừng kiếm cớ, Hạ Minh Sầm, đây là cậu bất công."

Sau đó chuyện Tịch Gia tức giận bị mấy người bạn của Hạ Minh Sầm biết, đều qua nói giúp cho đại tiểu thư, muốn để anh đi dỗ hai câu.

Hạ Minh Sầm không có thời gian rảnh, không thèm để ý.

Các bạn cũng không có cách nào, bản thân tiểu thiếu gia còn cần người ta nuông chiều kia, kêu anh học cách đi nuông chiều người khác, nghĩ cũng đừng nghĩ.

"Thiếu gia, không phải mình nói, nhưng quan hệ của cậu và Dụ Ấu Tri kỳ quái lắm rồi đó." Người bạn đó nói: "Cậu không thích cậu ta bọn mình biết, nhưng có phải cậu ta thích cậu hay không vậy? Nếu cậu ta không có ý gì với cậu, vậy ngày ngày tặng đồ ăn cho cậu là sao?"

Không thể trách bạn bè hỏi như vậy, bởi vì chuyện Dụ Ấu Tri thích anh, Hạ Minh Sầm không nói cho ai.

Ngay từ đầu đã cảm thấy cô đang mơ tưởng hão huyền, thế nên căn bản không để trong lòng, sau này lại cảm thấy cô có thích thì cũng không liên quan gì đến anh.

Hạ Minh Sầm luôn giữ thái độ lạnh nhạt với sự theo đuổi của con gái, nếu cô không có loại tinh thần đụng tường nam tám trăm lần vẫn không quay đầu như Tịch Gia thì thời gian lâu rồi sẽ tự nhiên chết tâm như những cô gái khác, dù sao không có trở ngại gì cho anh, tùy cô vậy.

Nhưng hiển nhiên Hạ Minh Sầm đã đánh giá thấp Dụ Ấu Tri.

Vào lúc cuối tuần trở về nhà, bởi vì vấn đề xét tuyển đại học, Hạ Minh Sầm vừa về nhà đã bị Hạ Chương phê bình.

Trường đại học top không xin được dễ dàng như vậy, bình thường anh ung dung quen rồi, rất khó kiềm chế tính buông thả của mình, kỳ thi đuổi tới lông mi rồi nhưng phản hồi của giáo viên cho Hạ Chương rất không tốt.

"Hôm nay con học ở trong phòng cho cha!"

"Ăn cơm tối cái gì! Nộp hồ sơ vào cả năm trường đại học top nước Anh mà còn không đỗ được, quay đầu về nước đừng nói mình họ Hạ nữa!"

Cha con như kẻ thù, Hạ Minh Sầm lên lầu về phòng của mình, hung hăng đóng sầm cửa, thật sự không ăn cơm.

Tới buổi tối, cơ thể đang lúc phát triển của thiếu niên mười mấy tuổi căn bản không chống cự được cơn đói.

Nhưng anh cũng ngang bướng, chết đói chứ không xuống lầu tìm đồ ăn.

Sau đó có người gõ cửa phòng anh, Hạ Minh Sầm bực mình, mặc kệ để người bên ngoài gõ cửa.

Nhưng người bên ngoài cứ không bỏ cuộc, cứ gõ mãi, Hạ Minh Sầm lạnh mặt ra mở cửa, đang muốn trút hết cáu kỉnh, lại phát hiện người đứng ở cửa là Dụ Ấu Tri, trên tay còn bưng một bát mì.

"Cha tôi bảo cậu mang tới?" Hạ Minh Sầm lạnh lùng nói: "Cầm đi."

"Không phải chú Hạ bảo tôi mang tới, đây là tôi vừa lén vào nhà bếp làm." Dụ Ấu Tri nói.

Lông mày Hạ Minh Sầm lập tức nhíu lại: "Cái đó có thể ăn à?"

Dụ Ấu Tri khó chịu đáp: "Trước đây cha mẹ tôi thường tăng ca, có lúc tôi đi học về nhà không có ai nấu cơm cho tôi, tôi phải tự nấu mì ăn, tôi ăn mì mình nấu mà lớn đến như vậy rồi, cậu nói có thể ăn hay không?"

Hạ Minh Sầm nhếch miệng, nghiêng người để cô bưng mì vào.

Lần đầu tiên Dụ Ấu Tri cho anh ăn đồ mình làm, tuy mùi vị không ngon là bao, nhưng nhìn chung vẫn tốt hơn cái bụng đói.

Sau khi Hạ Minh Sầm ăn non nửa bát mới cảnh giác hỏi cô: "Cậu nấu mì gì cho tôi vậy?"

Sẽ không bỏ thuốc xổ vào mì đấy chứ?

Dụ Ấu Tri: "Cậu chưa từng nghe câu này sao?"

"Gì?"

"Muốn bắt được trái tim của một người..." Dụ Ấu Tri ngừng lại, giả vờ đứng đắn nói: "Thì phải bắt được dạ dày của anh ấy trước."


Hạ Minh Sầm đột nhiên bị sặc nước mì, nghiêng đầu che miệng ho, ho tới mức tai và cổ đều đỏ lên.

Dụ Ấu Tri thấy anh sặc, theo bản năng vươn tay ra vỗ lưng giúp anh.

Anh trốn sang bên cạnh, khàn giọng cảnh cáo: "... Đừng chạm vào tôi."

Dụ Ấu Tri xấu hổ thu tay về, lại bất giác bị câu nói lúc nãy của bản thân làm cho có chút ngại ngùng, thấy Hạ Minh Sầm chống cự như vậy, hiển nhiên những lời thâm tình không có tác dụng gì với anh.

Hạ Minh Sầm uống nước cho xuôi, cô muốn nói thêm gì đó để chữa cháy, anh đột nhiên hỏi cô: "Thế nên mỗi ngày cậu tặng đồ ăn cho tôi, chính là mục đích này?"

Dụ Ấu Tri rất thành thực: "Không phải, những thứ trước đây tặng là tôi mua, không phải tôi làm."

"Vậy mục đích của cậu là gì?"

Cô nghĩ một lúc, lắc đầu nói:" Không có mục đích, đơn giản là sợ cậu học chuyên tâm quá không có thời gian rảnh để ăn."

Hạ Minh Sầm há miệng th ở dốc, phức tạp nhìn cô một cái, không nói gì.

Đợi ăn mì xong, Dụ Ấu Tri định xuống lầu rửa bát, Hạ Minh Sầm lại gọi cô lại.

"Những ngày này cậu tự học cho tốt." Anh nói: "Đợi tôi thi xong sẽ hỏi đến cậu."

Dụ Ấu Tri ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ, vậy cậu cố lên."

Hạ Minh Sầm mím môi, hiếm khi oán giận trước mặt cô: "Còn phải chờ cậu nói hai từ đơn giản này thì mới thuận lợi được chắc."

"Thực ra vận số của cậu đã rất tốt rồi, kỳ thi đại học trong nước của chúng ta không giống cái này." Dụ Ấu Tri nói: "Đó mới là thật sự là đi qua cầu độc mộc."

Hạ Minh Sầm chưa từng trải nghiệm qua hệ thống giáo dục trong nước, dù Dụ Ấu Tri có nói nó khó khăn thế nào đi nữa, anh cũng không hiểu được.

Anh lười biếng chống một tay lên cằm, tay còn lại xoay bút, ồ một tiếng qua loa lấy lệ.

Thấy bộ dạng ngạo mạn này của anh, Dụ Ấu Tri không nhịn được than thở: "Thái độ này của cậu nếu là tham gia kỳ thi đại học chính quy, nói không chừng ngay cả đại học trọng điểm cũng không thi được đâu."

"Tôi ngu sao?" Hạ Minh Sầm cười hai tiếng, giọng điệu ngạo mạn nhìn cô: "Giống như cậu nói, số tôi tốt mới có thể sinh ra trong nhà này, vậy sao tôi phải ngu ngốc đi thi đại học, còn cùng đi cầu độc mộc với những người bình thường không tốt số kia?"

Dụ Ấu Tri: "..."

Thật đê tiện.

Ý định ban đầu của cô là muốn nhắc nhở anh, anh đã rất may mắn rồi, có điều kiện gia đình tốt như vậy, thế nên phải học cho tử tế.

Ai biết anh không những không biết đủ, lại còn khinh thường người bình thường.

Tiểu thiếu gia đúng là thiếu kiến thức xã hội.

Bất đồng quan điểm, Dụ Ấu Tri cũng không muốn nói nhiều với anh, bèn rời khỏi phòng anh.

Dì giúp việc vẫn đang bận rộn trong phòng bếp thấy cô mang bát tới, vội vàng nhận lấy bát nói để bà rửa là được.

Dụ Ấu Tri có thói quen tự rửa bát, ngày trước cô thường tự bưng đồ ăn từ bếp ra, sau đó một mình trở về phòng ăn, đợi sau khi ăn xong thì mang bát xuống, dì giúp việc đã rửa hết tất cả bát đũa từ lâu rồi đi nghỉ ngơi rồi.

Hôm nay không ngờ muộn như vậy mà dì giúp việc vẫn đợi cô cầm bát xuống lầu.

Giống như vừa rồi khi cô ở dưới phòng bếp, dì giúp việc vừa nghe bát mì này là nấu cho Hạ Minh Sầm còn ở bên cạnh nhắc cô làm thế nào, đừng nấu quá lâu, cũng đừng bỏ quá nhiều gia vị, Hạ Minh Sầm không thích ăn.

Dụ Ấu Tri không khách khí, thấy bóng dáng dì giúp việc rửa bát, rõ ràng có thể cảm nhận được thái độ của dì giúp việc trong nhà đã khác.

Là vì Hạ Minh Sầm nhỉ.

Cô lịch sự nói cảm ơn với dì giúp việc, đi lên lầu.

Những ngày sau, cô vẫn tiếp tục mỗi ngày đưa đồ ăn cho Hạ Minh Sầm, sau này Hạ Minh Sầm nói cho cô biết khẩu vị của mình, bao gồm anh thích ăn gì, không thích ăn gì, biến tướng thành đem dạ dày của mình giao cho cô đút no.

Cuộc thi vấn đáp đại học tháng mười một kết thúc, tạm thời Hạ Minh Sầm được giải phóng khỏi biển đề thi rốt cuộc cũng hiếm khi có thời gian rảnh quan tâm tới thành tích của Dụ Ấu Tri.

Thời tiết đã hoàn toàn trở lạnh, đồng phục trường cấp ba quốc tế rất đầy đủ, không chỉ phong cách giống nước ngoài, ngay cả cách phối trí đồng phục cũng hoàn toàn bắt chước theo nước ngoài, đặc biệt là đồng phục thu đông, từ cái to như áo khoác ngoài bằng vải nỉ tới cái nhỏ như vớ đều là một bộ chỉnh tề.

Phần lớn các học sinh sẽ không ngoan ngoãn mặc cả bộ, nhưng Dụ Ấu Tri thuộc diện học sinh ngoan, cho dù là ngồi trong phòng học thì áo khoác áo gi-lê và áo sơ mi còn có nơ đều mặc rất cẩn thận tỉ mỉ.

Đương nhiên Hạ Mính Sầm không cứng nhắc như cô, bởi vì thời tiết lạnh nên miễn cưỡng mặc thêm áo gile lông dê khoác bên ngoài áo sơ mi, không đeo cà vạt, cổ áo hơi mở, lộ ra chút xương quai xanh.

Mặc đồng phục giống nhau, nhưng nhìn hai người vẫn không hợp nhau lắm, cả hai ngồi trong phòng tự học, Hạ Minh Sầm chống cằm, tay khác xoay bút theo thói quen, ngáp một cái.

Dụ Ấu Tri không phát hiện anh thất thần, vùi đầu làm đề của mình.


Anh thấy bộ dáng chăm chỉ của cô, đột nhiên hỏi: "Cậu cũng nhanh nộp đơn xin xét tuyển đi chứ? Viết xong PS (sơ yếu lý lịch) chưa?"

Dụ Ấu Tri: "Vẫn đang sửa."

"Có trường đại học nào ưng ý chưa?"

Dụ Ấu Tri lấy danh sách trường đại học trong cặp ra, dùng bút đánh dấu trước mấy trường đại học, đưa cho anh xe.

"Đều là trường đại học bên Anh." Hạ Minh Sầm nhìn một cái: "Cậu không cân nhắc các trường đại học ở châu lục khác sao?"

Dụ Ấu Tri lắc đầu: "Không cân nhắc."

Hạ Minh Sầm không nghĩ tới cô dứt khoát như vậy, nhướng mày hỏi: "Cậu rất thích nước Anh à?"

Dụ Ấu Tri lại lắc đầu.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, cắn môi, trong mắt hạnh đột nhiên có hơi mập mờ, trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp phủ lên một tầng đỏ ửng mông lung.

"Thứ tôi rất thích không phải là nước Anh."

Lời phía sau cô không nói hết, cẩn thận không làm quá mức, để lại cho anh không gian tưởng tượng muôn phần, nhưng biểu cảm cố ý xen lẫn ngượng ngùng của cô lại cố tình dẫn dắt trí tưởng tượng của anh.

Hạ Minh Sầm sững sờ, đợi sau khi phản ứng kịp, bút xoay trên tay bởi vì ngón tay dừng lại mà rơi trên đất.

Anh chợt trở nên luống cuống, ho một tiếng, khom người xuống nhặt bút.

Thế nhưng Dụ Ấu Tri cũng muốn giúp anh nhặt bút, gần như khom người cúi xuống cùng lúc với anh.

Không những không nhặt được bút, trán còn đụng vào nhau, Hạ Minh Sầm kêu một tiếng, Dụ Ấu Tri thì đau tới mức che đầu.

Hiển nhiên cô đau nhiều hơn anh, chỗ trán đỏ bừng, cái mũi xinh xắn nhăn lại.

Da con gái hình như rất mỏng manh, một chút ngoại lực đã có thể khiến làn da trắng nõn biến sắc, nhìn có vẻ hơi nghiêm trọng.

Hạ Minh Sầm nhíu mày, không quan tâm đ ến bản thân, xoa trán cô, ngón tay nhẹ nhàng xoa tròn.

Miệng còn không quên chế giễu: "Kêu cậu nhặt bút sao? Xen vào việc người khác."

Dụ Ấu Tri thấy trán anh cũng bị đụng đỏ, mắt cong lên, khóe môi bất giác vểnh theo, vươn tay sờ lên trán anh.

"Tôi xoa giúp cậu."

Động tác của cô rất nhẹ, đầu ngón tay lại mềm mại.

Thực ra căn bản không đau gì, đầu anh cứng hơn cô, nhưng Hạ Minh Sầm không tránh đi.

Hai người xoa chỗ đỏ trên trán cho đối phương, mắt cách nhau rất gần, không tới mấy giây, lại đồng thời rũ mắt, dùng lông mi chặn lại tất cả trong mắt.

-

Quá khứ bên nhau thật sự từng tồn tại, câu nói rất thích kia của Dụ Ấu Tri, rõ ràng là nói với anh.

Hạ Minh Sầm cảm thấy rất nực cười.

"Cô thích anh ta?" Anh vô cảm hỏi: "Hay là thực ra cô vẫn luôn có hảo cảm với Hạ Minh Lan?"

Cô không nói chuyện.

Lúc đó bản thân quả thực thiên vị Hạ Minh Lan hơn.

Một người anh trai luôn tươi cười với cô, một người em trai luôn trừng mắt lạnh lẽo với cô, hễ là người bình thường, đều sẽ không chút do dự mà lựa chọn.

Hạ Minh Lan là người bạn tốt nhất của cô ở cái nhà này, anh sẽ nói chuyện cùng cô, nghe cô kể chuyện về cha mẹ, cô thì đốc thúc anh chú ý sức khỏe, có lúc y tá không ở đó, anh quên uống thuốc định kỳ, là cô nhắc nhở anh.

Nhưng.

Dụ Ấu Tri không muốn thừa nhận cuối cùng cô vẫn thiên về cái lựa chọn ngu xuẩn nhất.

Hạ Minh Sầm thấy cô lại không trả lời, đáy mắt buồn bã, thấp giọng hỏi: "Nếu ngay từ đầu cô thích anh ta hơn, vì sao còn tới trêu chọc tôi?"

- ---------

Lời tác giả:

Trước đây tiểu Dụ còn xoa cho tiểu thiếu gia, bây giờ không xoa cho anh ấy nữa rồi hu hu hu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.