Vợ Béo Nghịch Tập: Cố Thiếu Nhận Quả Báo

Chương 8: Chương 8




Hạ Thanh Trì biết đối phương đang cố tình nói khích mình, nhưng cô vẫn không nhịn được mà sập bẫy.
“Anh có thể nghi ngờ tôi, nhưng không có quyền nghi ngờ năng lực của tôi.”
Dứt lời, cô đi đến bên cạnh tập tài liệu chọn ra một sợi chỉ mảnh, túm phần tóc dài phía sau đầu thành một vòng tròn, hai tay vuốt nhẹ tóc lên đỉnh đầu.

Những sợi tóc mềm mại được buộc lại với nhau tạo thành kiểu tóc đuôi ngựa.
Ánh mắt cô liếc nhìn qua Hạ Lăng An, tay cầm lấy thước đo, thế nhưng còn chưa đi được đến trước mặt cô ta thì một chuỗi tiếng chuông điện thoại đã phá vỡ bầu không khí.
“Mẹ yêu, nghe điện thoại, mẹ yêu, mau nghe điện thoại.”
Giọng nói non nớt đáng yêu của Hạ Bảo Bối truyền đến, đây là con bé đặc biệt thu âm để cô cài làm nhạc chuông.
Tất cả mọi người đều giật mình đứng dậy, nhìn xung quanh xem điện thoại của ai đang reo.
Người của Cố thị đều biết khi vào công ty, ngoại trừ người đại diện, điện thoại của những người khác đều phải để chế độ im lặng, kể cả nghệ sĩ.
Lúc ngồi trên máy bay, Hạ Thanh Trì cũng đã đọc hợp đồng điện tử và biết quy tắc này của Cố Thị, khi nhận ra là điện thoại của mình đang reo, cô khẽ cau mày, Đường Tiểu Kỳ biết hôm nay là ngày đầu tiên cô đến Cố Thị làm việc, sẽ rất bận rộn, chắc chắn sẽ không gọi tới quấy rầy.
Cuộc điện thoại này...!không lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Hạ Thanh Trì không dám chậm trễ, cầm điện thoại lên, xin lỗi những người có mặt trong phòng rồi đi tới một nơi yên tĩnh nhận điện thoại.

Ngay sau khi điện thoại được kết nối, một giọng nữ lo lắng vang lên “Có phải là phụ huynh của Hạ Bảo Bối không ạ?”
“ Đúng vậy, là tôi.”
Khi nghe thấy giọng nói của cô giáo, mí mắt của Hạ Thanh Trì giật giật, một dự cảm xấu nảy ra trong lòng.
“Hạ Bảo Bối xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hiện tại con bé đang ở bệnh viện, phiền chị qua đây một chuyến.”
Nghe xong Hạ Thanh Trì suýt nữa không cầm được điện thoại trên tay, trong lòng hoảng loạn.
Con của cô xảy ra chuyện rồi!
Sau khi biết được chuyện này, cô không còn tâm trạng nào để tiếp tục làm việc, mục đích kiếm tiền của cô là muốn cho con mình có một cuộc sống tốt hơn, hiện tại con cô xảy ra chuyện rồi, cô không có ý định dừng bước chân lại, chỉ muốn chạy thật nhanh đến bên đứa bé.
Hạ Thanh Trì trở lại phòng hội nghị, nhanh chóng đưa ra quyết định “ Tôi xin lỗi, Cố tổng, tôi có việc gấp phải rời đi một chuyến.”
Cố Đình Xuyên nhìn mồ hôi đang chảy ra trên trán Hạ Thanh Trì, sau khi trả lời điện thoại xong, sắc mặt của cô cũng dần trở nên tái nhợt.
Hắn bắt đầu phỏng đoán xem cuộc gọi kia là ai gọi tới.
Không đợi anh tiếp lời, Hạ Lăng An đã nhịn không được mà làm khó dễ trước, “Cô có ý gì? Hiện tại đang là giờ làm việc, cô đi đâu?”
Janey này lúc trước quanh co lòng vòng không đồng ý cho cô làm người mẫu, hiện tại chỗ dựa của cô là Cố Đình Xuyên tới, người này lại muốn chạy, còn lâu cô mới để cô ta có cơ hội này, huống chi hành động của đối phương không cách nào khiến cho cô không nghĩ đến đây là cố ý viện cớ để bao biện cho hành vi không có khả năng thiết kế của mình.
Nghĩ đến đây, Hạ Lăng An càng thêm tức giận.
“Nếu cô Janey đây không thể sáng tạo ngẫu hứng thì cứ nói thẳng đi, Cố thị chúng tôi cũng không thích gây khó dễ cho người khác như vậy.”

Cô như cười như không mà nói, tiến đến chặn đường Hạ Thanh Trì.
“Nhà tôi có việc gấp cần xử lý, sáng tạo ngẫu hứng mà cô nói khi nào tôi trở về sẽ làm.” Hạ Thanh Trì nắm chặt điện thoại, giọng điệu kiên quyết.
Thấy cô đang nóng vội, Hạ Lăng An càng không có ý muốn nhả ra, càng muốn cắn chặt chuyện này.
“Rốt cuộc đây là có chuyện thật hay là muốn chạy trốn đây? Điều lệ thứ nhất của công ty quy định, nhân viên ngày đầu tiên đi làm, trừ phi là động đất hoặc là lốc xoáy bất khả kháng, hoặc liên quan đến chuyện sống chết, nếu không đều phải hoàn thành xong quy định sát hạch.”
Hạ Lăng An lạnh giọng đáp lại, khó khăn lắm mới có cơ hội này, làm sao có thể dễ dàng để cho cô ta đi được chứ.
Đều là người thông minh, Hạ Thanh Trì biết Hạ Lăng An đang cố ý dùng quy định của công ty để uy hiếp cô.
Hôm nay là ngày đầu cô đến Cố thị nên lẽ ra phải hoàn tất các thủ tục, nếu cứ như vậy mà đi, sau đó cho dù Cố thị muốn sa thải cô cũng vẫn có lí do yêu cầu cô bồi thường tiền hợp đồng.

Việc này truyền ra ngoài, sau này cô làm việc ở đâu cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Về tương lai của mình...
Thế nhưng trong nháy mắt nghĩ đến bé Hạ còn đang ở trong bệnh viện, cô liền không có cách nào bình tĩnh được.
Hạ Thanh Trì khẽ cắn môi, ra quyết định: “Tôi bắt buộc phải đi, Cố tổng muốn xử lí như thế nào tôi đều sẽ chấp nhận.”

Nói xong, cô mặc kệ thái độ của mọi người, lập tức ra khỏi phòng hội nghị.
Một đường chạy ra khỏi Cố thị, hôm nay hình như đến cả giao thông cũng muốn chống lại cô, ngày thường nơi đây chỗ nào cũng có taxi, thế nhưng hôm nay đứng một lúc lâu vẫn không thấy có chiếc xe nào.
Suy nghĩ vài giây, cô từ bỏ ý định bắt taxi, địa chỉ bệnh viện cũng ở gần công ty, đi bộ chắc sẽ tầm nửa tiếng.
Cô tháo giày cao gót, chạy nhanh đến bệnh viện.
Khi Hạ Thanh Trì đến bệnh viện, thấy giáo viên đang lo lắng đứng ở cửa phòng phẫu thuật, cô vội vàng chạy tới.
“Thưa phụ huynh của Hạ Niệm, tôi thành thật xin lỗi, là chúng tôi không chăm sóc tốt cho Bảo Bối.”
Cô giáo cúi đầu chân thành nói.
Hạ Thanh Trì chỉ tập trung tìm con mình: “Con bé ở đâu?”
“Bé ở bên trong… Bác sĩ nói bị gãy xương nên trước hết phải tiến hành phẫu thuật.” Nói xong cô giáo khó xử nhìn Hạ Thanh Trì.
Đây không phải lần đầu tiên Hạ Thanh Trì gặp phải trường hợp này, con cô mắc bệnh bẩm sinh, đã phải nhập viện rất nhiều lần, cô không có cách nào có thể tránh cho tình huống này xảy ra, chỉ có thể cố gắng giảm bớt, đáng tiếc là không thể nào luôn mang con bé bên người được, nhưng không ngờ là vào ngày đầu đi làm đã xảy ra chuyện như vậy, trong lòng cô dâng lên cảm giác tự trách.
Một đứa bé trai vẫn luôn đứng bên người cô giáo bỗng nhiên bước đến trước mặt Hạ Thanh Trì.
“Đây là đồ của Hạ Niệm.”
Cậu bé lấy chiếc vòng bạc trên điện thoại di động ra đưa cho Hạ Thanh Trì.
Hạ Thanh Trì liếc mắt một cái liền nhận ra đây là món đồ cô mua cho con gái khi con gái mới chào đời, mấy năm qua chưa từng cởi ra, tại sao bây giờ lại có thể nằm trong tay đứa bé này?
Cô nhìn xuống cánh tay của đứa bé, đây là con trai của Cố Đình Xuyên!
Nghĩ đến đây, đầu óc cô nóng lên, cơn tức giận dâng trào.

Hạ Thanh Trì giật lại chiếc vòng bạc trên tay Cố Thần, “Sau này cháu đừng đến gần con của tôi nữa.”
Trong mắt cô, Cố Thần và Cố Đình Xuyên đều là những người nguy hiểm.

Lúc trước cô đã phải chịu rất nhiều khổ sở vì Cố Đình Xuyên rồi, hiện giờ đừng mơ cô sẽ để cho Cố Thần bắt nạt con gái của mình.
Cố Thần sững sờ đứng tại chỗ, mờ mịt nhìn Hạ Thanh Trì, không rõ vì sao mẹ của Hạ Bảo Bối lại không có thiện cảm với mình.
“không phải, mẹ bé Hạ Niệm à, cô hiểu lầm rồi, Cố Thần...” cô giáo đứng ra để hòa hoãn bầu không khí.
Lời còn chưa nói xong, Hạ Thanh Trì liền nói tiếp, “Tôi hy vọng cháu không có bất kì liên quan nào đến con của tôi, ở trường học cũng không cần giao lưu gì, chỉ làm bạn học bình thường là được rồi.”
Con gái của cô không thể có bất kỳ liên hệ gì với con của Cố Đình Xuyên, hai người bọn họ còn là anh em cùng cha khác mẹ.
Cố Thần gục đầu xuống, không nhìn ra cảm xúc gì trong đôi mắt tròn xoe đó.
Lời lẽ này quá nặng, cô giáo mở miệng muốn làm dịu bầu không khí nhưng không biết trả lời như thế nào, có thể hiểu được tâm trạng hiện giờ của Hạ Thanh Trì, chỉ có thể đợi tình hình của Hạ Niệm ổn định lại rồi giải thích vậy.
Trước khi bầu không khí được hòa hoãn, một giọng nói đã cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.
“Trước khi tìm hiểu kỹ sự việc đã tùy tiện trách cứ một đứa trẻ.

Đây là phép xã giao mà cô được học ở nước ngoài sao?”
Cuối hành lang, một dáng người cao lớn anh tuấn xuất hiện trước mắt Hạ Thanh Trì..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.