Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký

Chương 31: Hắc Mao Hùng



Trong một khu rừng chằng chịt cây cối rậm rạp, có một đoàn thể với nhân số hai mươi người đang chậm rãi hành tẩu, người nào người nấy đều luôn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, đảo mắt cảnh giác nhìn xung quanh bốn phía động tĩnh, tùy thời đề phòng nếu có biến cố xảy ra thì sẽ có thể kịp phản ứng lại.

Bên trong ma thú rừng rậm, nếu như không cẩn thận thì bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng tại đây, cho nên việc săn ma thú với các dong binh đoàn mà nói, cũng không phải là chuyện họ muốn làm, nhưng vì miếng cơm manh áo nên vẫn phải bất chấp mà thôi.

Bên trong đoàn thể ấy, một thiếu niên ăn mặc trang phục kỳ quái, hắn đội một chiếc mũ vành tròn màu xanh lục, đi một đôi dép thủng lỗ chỗ ở trên mu. Thiếu nên dáng đi rất khập khiễng, hắn bước từng bước chân cực kỳ gian nan, như thể đang bị trọng thương cực kỳ nặng. Chỉ có điều trên người hắn da thịt vẫn nguyên vẹn không có trầy xước gì cả.

Kim Hậu bị ăn trọn một cú lên gối bất ngờ của hắc bào pháp sư cho nên hắn hiện đang phải gian nan mà lết đi từng bước. Cũng may hắn đã từng ngâm qua nước thuốc nên cơ nhục của hắn được cường hóa hơn người thường, cho nên Kim Hậu mới có thể miễn cưỡng đi lại sau cú lên gối trời giáng này, nếu để người khác dính đòn thì liệt giường một ngày thời gian là điều chắc chắn.

Kim Hậu phóng ánh mắt oán hận của mình nhìn hắc bào pháp sư đang đi ở phía trước, sau khi hạ nốc ao Kim Hậu người này vẫn không có nói thêm lời nào cả, ngược lại ra vẻ bộ dáng thản nhiên như không có chuyện gì vậy.

Hai lần ăn quả đắng làm Kim Hậu cực kỳ phiền muộn, hắn chỉ muốn dọa bất ngờ tên pháp sư này cho hả dạ một chút mà thôi, nên vì thế mới tiện thể nhập đoàn, ai ngờ không những không sơ múi được gì, ngược lại còn bị người ta đánh đập tàn nhẫn.

“Đậu phộng! thù này ta sẽ khắc cốt ghi tâm, mỗ sẽ páo chù.” Kim Hậu hậm hực nói thầm.

“Khặc! khặc! khặc! ~ Khụ! Khụ!(sặc), ngươi có vẻ gặp được khắc tinh rồi nhỉ?” Bạch lão như thường lệ cười bỉ ổi trên sự đau khổ của người khác.

“Sư phụ, người đừng có hơi lúc nào con bị thiệt thòi là cười nhạo báng có được không?” Kim Hậu có chút không vui gắt.

“Ai bảo tên nhóc ngươi hành sự lỗ mãn, ăn quả đắng là chuyện đương nhiên, bây giờ còn kêu ca gì nữa? Bài học cho ngươi luôn đó, nhớ cho kỹ vào…”

Bạch lão lại chuẩn bị "hát vang" bài ca chế nhạo, Kim Hậu cũng không muốn dây dưa gì với lão nữa. Nếu nói thêm chắc có lẽ hắn đột tử hộc máu lăn ra chết mất.

Tiến tới bên cạnh một ông chú cung thủ tai chó, Kim Hậu bèn hỏi han:

“Xin lỗi chú,cho cháu xin phiền chú một chút, trong Ma thú rừng rậm thì các chú tìm ma thú theo thực lực của nó kiểu gì vậy? Có thể giải thích thêm cho cháu được không ạ?”

Thấy Kim Hậu ăn nói rất lễ phép nên ông chú tai chó này cũng không có từ chối, liền vừa đi vừa giảng giải cho hắn:

“Ma Thú rừng rậm rất rộng lớn, được chi thành ba khu vực. Vành đai là nơi chiếm diện tích lớn nhất, là khu hoạt động của ma thú nhất giai, vành giữa là địa bàn của ma thú nhị giai. Còn trung tâm chính là nơi nguy hiểm nhất, nơi cư ngụ của tam giai ma thú, thậm chí có lời đồn ở trong đó xuất hiện ma thú đột phá tới tứ giai nữa cơ đấy.”

Kim Hậu nghe xong không tự chủ được mà hít vào một ngụm lãnh khí, tứ giai ma thú tương đương với Linh nguyên cảnh nhân loại cảnh giới tu vi, cho nên có thể tưởng tượng đây là một sự tồn tại cường đại cỡ nào.

“Ha ha ha, đó chỉ là đồn thổi mà thôi, không cần phải lo lắng, cậu cũng đâu có phải đi vào trong đó đâu mà sợ. Tại đây thì dong binh đoàn hay săn bắt ma thú tại vành đai rừng là chủ yếu, vào vòng giữa chỉ có những đoàn thể mạnh mẽ mới dám vào đó săn, ngoài săn thú thì tìm kiếm linh dược theo mục nhiệm vụ của dong binh công hội cũng hay được các đoàn thể thực hiện…”

Kim Hậu vừa đi vừa có chút trầm tư suy nghĩ, chiếu theo lời ông chú tai chó này mà nói, hắn tốt hơn hết là tu luyện ngoài vành đai ma thú rừng rậm, còn nếu có cơ hội thì sau này hắn cũng nên thử thoáng thăm dò xem hang ổ của con Thanh Cự Mãng Xà và thực lực của nó ra sao cũng chưa muộn.

Đoàn người Kim Hậu sau khi tiến nhập vành đai ma thú sơn lâm được một lúc lâu, liền gặp phải cuộc tập kích của vài đầu ma thú Huyết Dã Giác Trư nhất giai tam tinh, nhưng vì tất cả luôn trong trong trạng thái đề phòng cho nên cuộc tập kích của đàn lợn cũng không gây nhiều gì khó khăn, tuy nhiên vẫn có vài ba người bị thương nhẹ.

Tiếp tục đi sâu vào vành đai, đoàn người Kim Hậu liền tập trung cao độ hơn nữa, xung quanh từng tấc đất ngọn cỏ họ cũng đều không buông tha bởi có thể sẽ có dấu vết của con ma thú nào đó để lại hay đánh giấu lãnh thổ cũng nên.

Riêng bản thân Kim Hậu có chút hơi nhàm chán vì tạm thời chưa gặp được ma thú nào cường đại thực sự, vài con ma thú tấn công vào đoàn lúc trước cũng chả cần hắn phải ra tay vì thực lực của chúng cũng quá yếu.

Chỉ là vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền có mặt. Ông bác ria mép dẫn đội ở phía trước bỗng giơ tay ra hiệu cho mọi người, cả đoàn được lệnh liền răm rắp nghe theo, tất cả đều giảm nhẹ tiếng bước chân của mình đến mức nhỏ nhất, từ từ bắt đầu phân tán vào vị trí mà Ông bác ria mép phân bố, hình thành một đội hình thế trận để chuẩn bị bao vây con mồi ở đằng trước.

Kim Hậu cũng mon men theo sau ông bác ria mép cùng vài vị chiến sĩ khác, đập vào mắt hắn hiện giờ là một con gấu với một đôi tai nhọn màu nâu đen cực kỳ to lớn. Nếu về mặt hình dáng thì con gấu này to hơn gấu thường ở kiếp trước nhiều lắm, nó có bộ lông bề ngoài màu nâu nhưng bộ lông bờm của nó lại có màu đen thui trải dài từ cổ gáy cho tới đuôi, móng vuốt từ tứ chi của nó chìa dài hẳn ra trông cực kỳ sắc bén như những lưỡi đao. Hiện con gấu bờm đen này đang nằm ngủ ngáy như sấm rền trên một bãi cỏ xanh tươi, có vẻ như nó đang nghỉ ngơi sau bữa ăn no nê.

Ông bác ria mép khẽ thông báo với mọi người xung quanh nói:

“Trước mặt chúng ta hiện giờ là một con thất tinh nhất giai ma thú Hắc Mao Hùng. Mọi người chú ý! Tuy nó là ma thú có kỹ năng nhưng nếu chúng ta trong thời gian ngắn giải quyết nó nhanh gọn thì sẽ không sao cả, còn nếu để con gấu này rơi vào trạng thái cuồng hóa thì tất cả chúng ta sẽ gặp khó khăn đấy. Phải cố gắng lên! Nếu thành công săn được con ma thú này thì chúng ta chuyến săn này lãi rồi đó, mọi người đã rõ cả chưa?”

Con Hắc Mao Hùng này có bộ lông cực kỳ trân quý, còn chưa kể tứ chi của nó cũng là một liều thuốc rất bổ. Móng vuốt của nó còn có thể được dùng làm dao hay đầu mũi tên rất bén nhọn, hơn nữa thịt của nó rất được dân nhắm ưa chuộc, nói chung cả người con Hắc Mao Hùng này chính là kim tệ $. Chỉ có điều nó là một loại ma thú có kỹ năng, nếu quá dây dưa với nó thì càng đánh nó sẽ càng hăng sức, để lâu thì sau đó nó sẽ cuồng hóa sức mạnh của mình, trở nên cực kỳ hung bạo. Vì vậy lúc đánh nhau với Hắc Mao Hùng thì chiến thuật là luôn phải đánh nhanh thắng gọn.

Đi săn ma thú vốn đã là một việc rất nguy hiểm, nhưng dù sao những dong binh này vào đây cũng là để kiếm bát cơm, nếu có cơ hội mạo hiểm để thu được thêm lợi nhuận thì tại sao lại không thử?

Mọi người đồng loạt gật đầu biểu thị đã hiểu.

Ông bác ria mép xoăn này là một thủ hộ chiến sĩ với tu vi thất tinh giả nguyên cảnh, lúc này tay phải của ông ta rút ra từ hông một thanh đao vừa đủ một tay cầm, tay trái thì đang chậm rãi gỡ chiếc lá chắn hình chữ nhật cực kỳ to lớn từ sau lưng xuống. Bên cạnh mọi người tất cả cũng đang làm công tác chuẩn bị vũ khí của mình, trên tay Kim Hậu đã cầm chặt Hắc Long kiếm, chỉ cần ông bác ria mép xoăn tùy thời ra lệnh là kiếm sẽ được rút khỏi vỏ.

Hắn cũng thoáng liếc sang cách đó không xa hắc bào pháp sư, người này thái độ cũng không có quá căng thẳng, nhìn cách cầm thả lỏng trong tay kim thiết quyền trượng thì biết. Chỉ là điều Kim Hậu bận tâm nhất lúc này là từ lần đầu gặp gỡ hắc bào pháp sư cho tới giờ thì người này không những có mùi rất thơm mà cả đôi bàn tay cũng rất trắng trẻo mềm mại tới lạ thường.

“Có lẽ đúng là mặt hàng đồng bóng thật rồi.”

Nghĩ tới vừa nãy mình áp sát thẳng vào mặt người này, lại còn cầm tay người ta nữa thì làm Kim Hậu nổi một trận sởn gai ốc. Hắn cũng không hiểu bản thân tại sao lại tự dưng bày trò ngu ngốc như vậy để rồi bây giờ “lương tâm” cắn rứt mãi không thôi.

Tất cả tổ đội vẫn bảo trì trận hình, cố hết sức giảm bớt tiếng động để từ từ tiếp cận con Hắc Mao Hùng đang say giấc nồng kia.

“Lên thôi các chiến hữu! ~ Vì bao tử của chúng ta, vì rượu thịt cùng gái đẹp mà liều mạng nào!”

Kim Hậu vừa mới rút kiếm, còn đang định hưng phấn xông lên thì nghe được ông bác ria mép xoăn hô nửa đoạn sau làm hắn suýt mất đà ngã ngửa.

Ta Ngất!

“Cái này là loại cổ vũ gì? Ít ra cũng phải nói lời gì đó cho tử tế nhiệt huyết sôi trào một chút chứ?” Hắn thầm nghĩ.

Cũng không có ai chờ đợi Kim Hậu than thở , tất cả liền vào vị trí chiến đấu của mình, tạo thành một trận thế ở đằng trước là rào cản chiến sĩ, đằng sau là các cung tiễn thủ cùng hắc bào pháp sư đánh xạ chiến.

Con Hắc Mao Hùng này vừa nghe thấy tiếng hô lớn thì cũng giật mình trở dậy, tuy nhiên nó còn đang ngái ngủ, chưa hiểu mô tê gì thì đã bị nguyên tấm lá chắn của ông bác ria mép đập vào mặt, tất cả chiến sĩ bên cạnh khác cùng đều đồng loạt vận ra đủ mọi màu sắc đấu khí của mình lao vào tham chiến.

Kim Hậu cũng không có đứng nhìn, hắn nhanh chóng vận ra đấu khí màu đỏ sậm vào Hắc long kiếm, sau đó lùi một bước lấy đà bắn người lao vào vòng chiến đấu cùng đoàn thể.

Đứng ở đằng sau hắc bào pháp sư chứng kiến tốc độ của Kim Hậu, đôi mắt màu hồng tím ẩn sâu trong chiếc mũ trùm lóe lên một tia dị sắc, hiện giờ tất cả đang tập trung chiến đấu nên cũng chẳng ai chú ý đến thân thủ Kim Hậu ngoài vị hắc bào pháp sư này.

Con Hắc Mao Hùng này vừa từ choáng váng hồi phục lại, thấy trước mặt tự dưng có một đoàn nhân loại không biết sống chết đang vây công mình, ngay lập tức gầm lên giận dữ quét ngang cặp móng vuốt sắc bén của mình vào đám người.

Grào!!!

“Cự Đại Thiết Thuẫn”

Kịch!

Thấy Hắc Mao Hùng ra đòn hung hiểm, ông bác ria mép ngay lập tức quát lên một tiếng phát động ra vũ kỹ của mình, chỉ thấy ông ta vận ra một đạo đấu khí màu nâu bao bọc lại chiếc lá chắn, sau đó lại chống mạnh chiếc lá chắn xuống đất, hơi cúi người tư thế chuẩn bị đỡ đòn, trông không khác gì một bức tường sắt vững chắc khó có thể công phá.

Bình! ~ Bình!

Hai tiếng va chạm nặng nề vang lên, hai móng của con Hắc Mao Hùng cực kỳ bá đạo, nó mới chỉ thoáng quét ngang hai lượt nhưng thảm cỏ dưới chân đã bị nó cày xới đất đai bắn tung tóe ra tứ phía. Tuy một đòn này của nó trông rất uy lực nhưng cũng chỉ làm ông bác ria mép đang vịn lá chắn lùi ra sau bốn bước.

Ngay bấy giờ , các chiến sĩ tấn công khác vừa mới thối lùi ra phía sau ria mép đại thúc, lúc này liền không hẹn mà cùng đồng loạn xông lên vung loạn về phía Hắc Mao Hùng. Kim Hậu tất nhiên cũng nằm trong đó rồi, hắn thi triển thân thủ ra với tốc độ vừa đủ, ngoài ra hắn cũng không có xuất xử ra Tiêu Dao Du kiếm kỹ mà chỉ đơn giản chém vài nhát kiếm vào da thịt của Hắc Mao Hùng mà thôi.

Các cung thủ và hắc bào pháp sư cũng không có để làm cảnh, cung thủ thì liên tục bắn ra những mũi tên bọc đấu khí của mình vào con gấu, còn hắc bào pháp sư chỉ đơn giản điều khiển đất đá xung quanh ném về phía con gấu, liền có thể nhận ra người này là một thổ hệ pháp sư. Họ không ngừng hỗ trợ những chiến sĩ đang đánh ở phía trước, nếu có tình huống nguy hiểm bất ngờ thì họ sẽ giúp đỡ để các chiến sĩ được thuận lợi thối lùi.

Đoàn thể tuy nhận thêm năm người từ bên ngoài nhưng phối hợp vẫn khá ăn ý, Hắc Mao Hùng cũng dần bị triệt để kiềm chế, chỉ cần liền tục tái diễn chiến thuật này thì chả mấy chốc cũng sẽ đơn giản hạ gục được con ma thú này.

Những tưởng mọi chuyện diễn ra êm đẹp, bỗng con Hắc Mao Hùng gầm lớn lên một tiếng ngân dài, sau đó lại tiếp tục chật vật đối chọi lại đoàn người.

Tất cả mọi người cũng nhất thời khó hiểu, chỉ riêng ông bác ria mép nghi hoặc một hồi, sau đó sắc mặt liền đại biến, ngay lập tức hô lớn với mọi người:

“Không xong rồi! Con Hắc Mao Hùng này vừa gọi đồng bạn, chẳng mấy chốc sẽ có một con khác tới đây, mọi người mau mau kết liễu con này nhanh lên.”

Một con nhất giai thất tinh đã phải để một toàn đội cật lực ra sức, nếu thêm một con khác nữa thì sẽ chẳng phải là toàn quân bị diệt sao? Tuy Hắc Mao Hùng hiện giờ đang bị áp chế nhưng mọi người ở đây ngoài ông bác ria mép thì tu vi ai nấy cũng quá thấp, cho nên muốn giết con gấu này ngay lập tức vẫn là có chút khó khăn.

“Bình tĩnh giữ vị trí, không được rối loạn đội hình!”Ông bác ria mép quát lớn ra lệnh nói.

Nhưng ông ta vừa mới dứt lời, bỗng có một tiếng ầm ầm làm mặt đất rung chuyển càng ngày càng tiến gần, ngay lập tức một con Hắc Mao Hùng khác liền xuất hiện từ trong rừng cây rậm rạp.

Tất cả mọi người trong đoàn lúc này sắc mặt ai nấy cũng đều trở nên cực kỳ khó coi, trước mắt đoàn người Kim Hậu bây giờ là một con nhất giai lục tinh Hắc Mao Hùng, nếu vây công một con thì cả đoàn còn có thể thắng, nhưng nếu là hai con một lúc thế này thì thật sự là quá nguy hiểm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.