Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký

Chương 39: Đàn khỉ kỳ lạ



“Ọc!...Khụ! Khụ! Khụ!”

Kim Hậu vừa mới bừng tỉnh lại thì ngay lập tức đã mãnh liệt ho khan ra một búng nước. Một trận đau đầu đột nhiên nổi lên làm hắn nhất thời cảm thấy rất nhức nhối, đi kèm theo đó là một cơn chóng mặt làm hắn bắt đầu nhìn thấy ảo ảnh vài ngôi sao đang quay quanh đầu như ẩn như hiện.

Trở mình nhìn sang phía bên cạnh, Kim Hậu thấy xác một con cá có phần đầu đã bị tan nát, chỉ còn lại phần thân miễn cưỡng gọi là lành lặn. Đó chính là con cá xấu số bị hắn giết.

Đánh giá lại hoàn cảnh xung quanh. Trước mặt hắn là một thác nước trắng xóa cao khoảng độ vài chục mét đang xối xả chảy xuống một cái hồ nước tuy không lớn nhưng lại sâu không thấy đáy. Chung quanh là thảm cỏ xanh mơn mởn, trên đó là đủ các loại hoa màu đua nhau mọc tầng tầng lớp lớp. Tứ phía núi non cây cối cao chót vót bọc lại nơi này thành một cái sơn cốc thiên nhiên cực kỳ thơ mộng.

Kim Hậu đảo mắt thấy Bạch lão đang lơ lửng cau mày trên một tảng đá cách đó vài bước, hắn bèn lết tới bên lão thắc mắc:

“Khục! Khục! Sư phụ, đây là đâu ạ? Con nhớ là con đang trôi ở trên một dòng sông mà?”

“À! thì ta thấy con sông này có một nhánh rẽ cho nên ta cứ để ngươi xuôi theo dòng chảy của nhánh rẽ đó rơi xuống đây. Ngược lại là tìm được một chỗ thật không tồi.”

Ta Ngất!

Thảo nào mà Kim Hậu cảm thấy choáng váng xây xẩm mặt mày, hóa ra là vị sư phụ này cứ mặc hắn rơi từ trên thác nước xuống cao chót vót kia xuống.

“Sư phụ! Người không lo lắng con rơi từ trên cái thác vài chục mét kia xuống tan xác sao?” Kim Hậu có chút buồn bực hỏi.

“Có ta ở đây thì cho dù ngươi có muốn tự sát cũng không được.” Bạch lão thản nhiên đáp.

“Nhưng mà người đối xử với con như thế cũng quá nhẫn tâm đi?” Kim Hậu ngồi phịch xuống buồn rầu than thở.

“Hừ! Thương cho roi cho vọt, ghét… cũng cho ăn roi vọt tuốt. Nói chung vi sư muốn để ngươi thích ứng với mọi hoàn cảnh sau này để có thể tự thân ứng biến, chứ đâu có muốn ngươi đi tự sát? Phải có chính kiến của bản thân mình chứ. Việc ngươi thi triển ra Lôi Vũ Phá Thiên Không ở dưới nước là cực kỳ ngu xuẩn, chẳng phải ta đã dặn phải nghĩ tới hậu quả trước sau đó mới mạo hiểm sao? Tại sao ngươi lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy?” Bạch lão nghiêm khắc chất vấn Kim Hậu nói.

“Con lúc đó thật sự không có lối thoát, người nói xem? Trong hoàn cảnh đó thì phải làm sao để giữ lại mạng sống? Chính người dạy con không thử thì làm sao mà biết được kia mà. Vả lại nếu con không thi triển vũ kỹ ấy thì người làm sao hiện ra giúp con?”

“Thôi lý do lý trấu đi, chẳng phải vi sư đã nói là nguy hiểm đến tính mạng thì sẽ giúp sao? Vậy thì cớ sao ngươi lại dại dột như thế? Nếu không phải ta ra tay kịp thời thì ngươi chắc bây giờ chỉ còn là một bãi thịt nát thôi đấy?”

“Thôi mà sư phụ, con biết lỗi rồi, con biết người sẽ không bỏ rơi con mà.” Kim Hậu xoa xoa hai bàn tay, bắt đầu lại nịnh nọt Bạch lão.

“Tên nhóc ngươi bớt làm trò đi. Cầm lấy lọ thuốc này thoa vào vết thương trên tay đi, khoảng vài giờ miệng vết thương sẽ liền lại ngay thôi.” Bạch lão cũng không để ý tới thái độ của Kim Hậu, bèn đưa vứt cho hắn một lọ thuốc.

Kim Hậu lúc này mới nhận ra hai bàn tay hắn đã chi chít những khe nứt máu trông như những vết cắt, nếu không cẩn thận xử lý thì e rằng sau này sẽ để lại sẹo.

Lấy từ trong nhẫn không gian ra hai dải băng trắng, hắn nhanh tay rịt thuốc vào những chỗ da nứt rồi sau đó quấn băng kín lại.

Làm xong xuôi ổn thỏa mọi thứ, Kim Hậu vẫn thấy Bạch lão cứ đứng trên tảng đá cau mày. Thấy vậy, hắn liền tò mò ngó lên hỏi:

“Sư phụ, người có phát hiện gì sao?”

“Ta cảm nhận được trong ma thú rừng rậm này có nhiều loại khí tức rất… kỳ lạ…” - Bạch lão càng ngày càng nhíu chặt mày hơn, dường như lão vẫn còn chưa chắc chắn được giả thuyết của mình cho nên trầm ngâm một lúc lâu sau lão mới tiếp lời - “Hình như ở đây có thể có tam giai ma thú…” Lão quay về phía Kim Hậu định nói tiếp thì đã không còn thấy người đâu nữa rồi, có vẻ như hắn cũng không có kiên nhẫn nhìn lão im lặng.

“Ơ hay cái đứa nhỏ này? Haìz, thật là…” Lão thở dài ra một cái, rồi lại tiếp túc nhìn về một hướng xa xăm nào đó.

Mặc kệ Bạch lão phiêu phù lơ lửng trên tảng đá, Kim Hậu rất háo hức bắt đầu đi dạo một vòng ngắm cảnh sơn cốc. Hắn từ lúc mới bước vào đã chìm đắm vào vẻ đẹp của môi trường thiên nhiên quanh đây. Cây cối lá xanh, đỏ, tím, vàng rất đa dạng các chủng màu sắc. Những tảng đá tưởng như to lớn thô kệch nhưng lại được tự nhiên sắp đặt một cách cực kỳ tinh tế. Cây trái xum xuê hỏa quả nặng trĩu cả cành nhiều vô số kể, tiếng những con vật hô gọi đồng bạn vang khắp cả sơn cốc, tạo cho nơi đây một sự náo nhiệt rất đặc biệt…

Đang lúc Kim Hậu còn đang say mê với quang cảnh nơi đây thì hắn chợt nhận ra một điều gì đó không đúng. Những con thú? Lại còn rất náo nhiệt?

Ý niệm vừa động, Kim Hậu từ trong nhẫn không gian lấy ra Hắc Long kiếm, hắn lúc này lại tiến nhập vào trạng thái đề phòng. Dù sao thì sơn cốc này cũng nằm trong địa phận ma thú rừng rậm, biết đâu lại có quái thú nào đó cư ngụ ở đây thì sao?

Nghi hoặc bước chậm nhìn xung quanh, Kim Hậu chợt nghe thấy một tiếng rên yếu ớt phát ra từ đâu đó trong một lùm cây. Nuốt nước miếng một cái, hắn chậm rãi tiến tới lùm cây, tay phải dơ mũi kiếm về phía trước, sau đó bất thình lình lấy tay trái vạch lùm cây này ra.

Trước mặt hắn bây giờ là một con… khỉ? Không đúng, nếu dựa theo động vật kiếp trước để tả thì con vật này có đầu và đuôi y hệt như loài gấu mèo (Procyon), thân mình nó thì khá giống loài khỉ. Cho nên Kim Hậu tạm thời gọi nó là “khỉ đầu gấu”.

Chú“Khỉ đầu gấu” này trông có vẻ rất nhỏ bé, có lẽ là một chú khỉ con. Chú khỉ con này hiện tại chỉ còn có hơi thở thoi thóp cực kỳ yếu ớt, từ bụng nó bây giờ đang chảy ra một vũng máu nhỏ, hình như là bị cái gì đó đâm vào bị thương.

Có lẽ, nếu là người khác thì họ sẽ mặc kệ con vật nhỏ này tự sinh dự diệt, nhưng Kim Hậu thì lại không như vậy. Hắn nhanh chóng lấy ra từ trong nhẫn không gian lọ thuốc mà Bạch lão đưa cho hắn vẫn còn chưa dùng hết. Nhẹ nhàng lật người chú khỉ này ra, hắn cẩn thận gỡ từ miệng vết thương dị vật đâm vào bụng nó, sau đó lập tức rịt thuốc vào chỗ bị thương của con vật nhỏ, cuối cùng thì quấn băng lại một lượt.

Làm xong công đoạn này, Kim Hậu bấy giờ mới thở ra một hơi rồi mỉm cười thỏa mãn. Đối với hắn mà nói, giúp đỡ một ai đó cũng đem lại cho hắn một cảm giác vui vẻ khó tả. Cho dù đó có là một con vật đi chăng nữa, hơn nữa lại còn đáng yêu như thế này.

“May cho mày là tao đi ngang qua đây đấy.” Kim Hậu nhìn chú khỉ cười mỉm nói.

Chú khỉ này sau khi được Kim Hậu tận tình cứu chữa thì cũng bắt đầu đã có lại từng hơi thở đều đặn, dường như con vật nhỏ đã vượt qua cơn nguy hiểm.

Rú! Khẹc, khẹc!

Tiếng thú kêu kỳ lạ Kim Hậu nghe được lúc nãy hiện giờ càng ngày càng có thể nghe rõ hơn, có vẻ như sắp có con gì đó đang tiến gần tới đây.

Kim Hậu suy đi nghĩ lại một lúc, dựa theo tiếng âm thanh này mà đoán thì rất giống tiếng khỉ kêu, biết đâu lại là đồng loại của chú khỉ con này thì sao? Cho nên hắn bèn nâng chú khỉ lên tay trái, còn tay phải thì lại cầm lên Hắc Long kiếm. Dù sao thì cũng phải đề phòng bất trắc.

Cuối cùng thì sau một hồi huyên náo, trước sự ngạc nhiên của Kim Hậu dần hiện ra một… bầy “khỉ đầu gấu” cực kỳ đông đúc, số lượng khoảng gần trăm con.

Cũng ngay đúng thời điểm này, Kim Hậu cảm nhận được một khí tức vô cùng nguy hiểm làm hắn phải nhất thời giật mình sợ hãi, từ trong đám “khỉ đầu gấu” này bước ra một con khỉ có thái độ cực kỳ… điềm tĩnh, nó hiện đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Kim Hậu. Dường như nó là con đầu đàn của bầy khỉ ngộ ngĩnh này.

Điều làm hắn phải bất ngờ nhất là trong con mắt kia tràn đầy… nhân tính, một loại ánh mắt không phải của một con thú bình thường chỉ biết sinh hoạt theo quán tính, là loại ánh mắt có trí khôn.

Chỉ có điều tình thế bây giờ không cho hắn tiếp tục đoán giàn đoán non nữa. Khí tức mãnh liệt từ con khỉ này làm Kim Hậu cực kỳ khiếp sợ, bởi vì khí tức đó là của một con ma thú tam giai!

Gian nan nuốt nước miếng một cái, vạt áo của Kim Hậu n bây giờ đã thấm đầy mồ hôi. Hắn thầm mắng mình xui xẻo, hiện giờ lại tự đặt mình rơi vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.

Con “khỉ đầu gấu” kia nhìn chăm chú nhìn Kim Hậu một lúc, sau đó nó lại đảo mắt nhìn sang chú khỉ con trên tay của hắn. Bấy giờ nó mới giơ tay ra và nhe răng đe dọa Kim Hậu, dường như nó đang muốn hắn trả lại chú khỉ con này.

Tất nhiên Kim Hậu cũng nhận thấy sự quan tâm đặc biệt của con khỉ đầu đàn này tới chú khỉ con trên tay hắn. Nghĩ ngợi trong đầu một lúc, như đã quyết định cái gì đó, Kim Hậu cắn răng một cái, bèn cắm Hắc Long kiếm xuống đất, sau đó từng cẩn trọng bước về phía trước, hai tay nhẹ nhàng đặt chú khỉ con này lên tay con khỉ đầu đàn.

Ôm về được chú khỉ con, con khỉ đầu đàn liền lo lắng bắt đầu xem xét một lượt toàn thân chú khỉ con này, sau đó thì ánh mắt nó mới thoáng hòa hoãn lại, cuối cùng nó lại nghi hoặc nhìn về phía Kim Hậu.

“Là tao giúp con mày chữa lại viết thương đó, là tao giúp…” Kim Hậu khua chân múa tay trước mặt con khỉ đầu đàn, nhằm giải thích cho nó hiểu rằng hắn không có ý xấu.

Cũng chả biết được con khỉ đầu đàn có hiểu được ý của Kim Hậu hay không, nó cũng không thèm nhìn hắn làm trò thêm nữa, liền xoay mình bật người lên một cành cây, nhanh chóng hô hoán một tiếng, liền tất cả đàn khỉ đều theo sau con đầu đàn tung hô tán loạn, một lúc sau thì cả đàn khỉ ngộ nghĩnh này tất cả bóng dáng biến mất trên những cành cây.

“Phù!”

Kim Hậu thở ra một hơi nặng nề rồi ngồi phịch xuống, tim hắn bây giờ mới đập tán loạn, cảm giác sợ hãi lúc này mới ập vào người hắn. Tam giai ma thú, cuối cùng thì hắn cũng được nhìn thấy một con mà vẫn còn sống.

Lúc lững thững trở lại bên thác nước, Kim Hậu đã thấy Bạch lão mỉm cười đầy tiếu ý nhìn hắn hỏi:

“Sao rồi? Gặp tam giai ma thú có vui không?”

“Sư phụ! Nếu người biết con gặp nguy hiểm thì tại sao lại không giúp con? Bảo sao con lúc trước mới phải liều mạng với con cá kia.” Kim Hậu cười khổ đáp.

“Ai bảo ngươi còn chưa nghe vi sư nói hết đã dám chạy lăng xăng? Kêu ca cái gì nữa?”

“Con xin lỗi được chưa? Là con sai rồi, thế kế hoạch tiếp theo người sẽ cho con tu luyện như thế nào đây?” Kim Hậu tất nhiên không muốn nghe những lời trêu trọc của Bạch lão nữa, bèn chuyển chủ đề sang việc tu luyện.

“Cứ yên tâm, vi sư đã chuẩn bị xong cho ngươi tu luyện thời gian biểu trong hai tháng rồi, khặc khặc!...Khụ! (sặc) Ngươi tốt nhất là nên cố gắng tận hưởng nốt những giây phút bình yên ngày hôm nay đi.” Bạch lão vừa nói, vừa cười đầy thâm ý nhìn Kim Hậu.

Không hiểu tại sao mà Kim Hậu nghe lão nói xong liền nhất thời cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng một cái. Vậy là chuyến khổ luyện trong ma thú rừng rậm của đồng chí Kim Hậu coi như chính thức bắt đầu kể từ ngày mai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.