Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký

Chương 59: Uy lực của Ám Kình Quyền



Kình phong của người lẫn thú liên tiếp bay qua bay lại tán loạn đầy trời. Mà ở trong thời điểm hỗn loạn này, một thanh trường kiếm màu đen phát ra một luồng ánh sáng màu đỏ đang được chủ nhân của nó không chế một cách rất điêu luyện. Từng đòn đánh, từng đường kiếm tinh diệu được thi triển ra cực kỳ nhanh, mạnh, chuẩn xác tới từng động tác. Và dưới kỹ thuật sử dụng kiếm thành thục ấy, bóng kiếm (kiếm ảnh) màu đỏ lúc này đây tựa như vũ bão, liên tiếp tấn công vào thân thể to lớn của con dã thú to lớn.

“Grào!”

Hấp!

Rầm!

Đang chiến đấu với Kim Hậu hiện giờ là một con Hắc Mao Hùng cao to lực lưỡng có thực lực thất tinh nhất giai. Con gấu này bây giờ đang tỏ ra cực kỳ phẫn nộ bởi vì giấc ngủ của nó tự dưng lại bị một tên nhân loại không biết chui từ đâu ra quấy rối phá hỏng. Hơn nữa điều làm nó phải buồn bực nhất chính là cho dù nó cố tấn công như thế nào đi chăng nữa thì vẫn mãi không thể đánh trúng được tên quấy rối, đã thế nó còn bị mũi kiếm của tên này liên tục đâm vào người giống như chọt bao cát vậy.

“Phù! May mà mình không tham đánh tiếp với nó, cú vồ vừa nãy đúng là bất ngờ thật.” Kim Hậu sau khi tránh thoát khỏi móng vuốt sắc bén của con Hắc Mao Hùng thì vừa lấy tay lau đi mồ hôi lạnh, vừa khẽ thở ra một hơi nói.

Thời gian qua hắn đã dành ra rất nhiều thời gian để tập tành luyện dược thuật, thế nhưng việc tập luyện chiến đấu vẫn được Kim Hậu không quên mà bỏ bê sang một bên. Hôm nay sẵn tiện gặp phải một con Hắc Mao Hùng thì hắn cũng muốn thử hoạt động gân cốt xem sức mạnh của hắn đã tới chừng nào rồi.

Tất nhiên với tu vi bát tinh giả nguyên cảnh và kiếm kỹ hiện giờ của mình thì Kim Hậu hoàn toàn có thể thắng được con gấu khổng lồ có thực lực thất tinh nhất giai này. Tuy nhiên cái giá mà hắn phải trả cũng sẽ rất lớn bởi vì dù sao thì con gấu này cũng chả có giống như con người, hơn nữa nó còn là ma thú sở hữu kỹ năng nên Kim Hậu muốn hạ gục nó một cách đơn giản là điều không tưởng. Thế nhưng mục đích ngày hôm nay của hắn cũng không phải là cùng “chơi” với con dã thú này, Kim Hậu đang muốn thử nghiệm uy lực thực tế của vũ kỹ vừa Ám Kình Quyền mà hắn vừa học được cách đây không lâu.

Hít sâu vào một hơi lấy lại tinh thần, Hắc Long Kiếm trên tay đột nhiên bị Kim Hậu thu vào bên trong nhẫn không gian. Hắn vừa khẽ cúi người bắt đầu mạnh liệt vận chuyển năng lượng trong người thành đầu khí, sau đó thì mạnh mẽ hóa chúng thành ám kình dồn vào nắm đấm ở tay phải.

“Hỏa Nhi, giúp tao cầm chân nó một chút đi.”Vừa tập trung nén lại ám kình, Kim Hậu vừa kêu lớn với Hỏa Nhi đang ngồi rình trong một bụi cỏ gần đó.

Ngao!

Vừa nghe xong Kim Hậu ra lệnh, Hỏa Nhi liền lập tức lao ra phía bên ngoài, tức thì vận ra ngọn lửa nóng cháy của mình tấn công vào con Hắc Mao Hùng.

Phừng!

“Grào!”

Con gấu đáng thương bị ngọn lửa của Hỏa Nhi “nhiệt tình” đốt ngay ở sau mông, cũng không biết tại sao Hỏa Nhi lại nhằm đúng vào chỗ nhạy cảm đó để tấn công nhưng dường như chuyện này chắc chắn có dính líu tới chủ nhân của nó.

Sau khi liên tục đập mông xuống đất để dập lửa, con gấu giống như bị mất trí trực tiếp quay về phía Hỏa Nhi ra đòn tới tấp. Từng cú vồ nguy hiểm cùng những cú táp khủng bố liên tiếp từ con Hắc Mao Hùng đánh về phía Hỏa Nhi làm nó có chút vất vả tránh né.

Thế nhưng mà nếu so về thực lực thì Hỏa Nhi không phải là đối thủ của con gấu này, chỉ là nếu so về tốc độ thì nó cũng không có thua chính Kim Hậu cho nên việc con gấu muốn thành công đánh trúng Hỏa Nhi là điều rất khó.

Rầm! Rầm!

“Grào!”

“Ngao!”

Hai con thú cứ thế ta chạy ngươi đuổi vòng quanh cái khu đất trống giống như mèo đuổi chuột suốt mấy vòng, khu đất trước đó có bãi cỏ xanh tươi là thế, giờ đây trông nó giống như một bãi ruộng bị trâu điên cày bừa bãi vậy. Cũng bởi vì lực phá hoại của con Hắc Mao Hùng này quá khủng khiếp nên cả khu đã bị nó phá tan tành chỉ sau vài phút rượt đuổi.

“Được rồi Hỏa Nhi, dẫn nó ra gần chỗ tao đi!” Kim Hậu vẫn đứng im lặng một bên từ nãy chợt hô lớn với Hỏa Nhi.

Vừa nghe thấy tiếng hô của Kim Hậu, Hỏa Nhi nhanh chóng chuyển hướng đưa con gấu về phía hắn. Kim Hậu lúc này vẫn đang đứng im bảo trì tư thế khẽ cúi, khi mà Hỏa Nhi và con Hắc Mao Hùng cách hắn chỉ còn có vài chục mét thì hắn đột nhiên đạp mạnh bàn chân của mình xuống mặt đất, sau một tiếng “rắc” làm lõm mặt đất chỗ mà Kim Hậu vừa đứng thì thân ảnh của hắn đã biến mất ngay lúc đó.

Vụt!

Tựa như một làn gió nhẹ nhàng thoảng qua, Kim Hậu trong nháy mắt đã xuất hiện ngay mé bên phải con Hắc Mao Hùng. Giơ cao cánh tay phải đang chứa đựng một luồng ám kình khủng bố lên ngang mặt, hắn liền quyết đoán đấm thẳng một quyền này vào ngay cạnh sườn nó, đồng thời trong lòng cũng quát khẽ lên một tiếng:

“Ám Kình Quyền!”

Binh!

Sau một tiếng va chạm mạnh mẽ, luồng ám kình từ tay hắn tựa như nước lũ sông Đà liên tục dồn dập truyền vào trong người con Hắc Mao Hùng, để tới khi con gấu này quay ra kinh nghi nhìn Kim Hậu thì hắn cũng đã nhanh chóng rút lui giữ khoảng cách.

“Grào! Grào!”

Con gấu điên tiết rống lên hai tiếng thật lớn, hai tên quấy rối này xem ra đã triệt để làm nó tức giận đến nỗi ép nó phải lâm vào trạng thái cuồng hóa. Thế nhưng trong khi hai con mắt của con Hắc Mao Hùng đang chuyển thành màu đỏ thì đột nhiên trong người nó dao động một cỗ năng lượng khó hiểu khiến cho gấu cảm thấy cực kỳ khó chịu, tiếp đó thì…

Bành!

Một tiếng nổ trầm thấp bỗng vang lên, tuy âm thanh phát ra không lớn nhưng Kim Hậu vẫn có thể nghe thấy tiếng động này truyền ra rất rõ ràng từ bên trong thân thể của con Hắc Mao Hùng.

“Grào!”

Con Hắc Mao Hùng vừa mới ban nãy còn gầm rú một cách cực kỳ uy mãnh thì lúc này đây đã chuyển thành một tiếng rống cực kỳ thống khổ, máu tươi liên tục rò rỉ chảy ra từ mồm, miệng và hai tai của con thú tạo ra một tràng cảnh cực kỳ ghê rợn. Con gấu bây giờ vừa đau đớn kêu lên từng tiếng thảm thiết, vừa loạng choạng điên cuồng vung loạn hai móng vuốt của mình về phía khoảng không . Sau một lúc vật vã dãy dụa, con thú cuối cùng cũng gục ngã xuống bên cạnh một gốc cây, gian nan ngồi thở ra từng chút hơi tàn.

Mặc dù đã biết vũ kỹ này rất mạnh mẽ và tàn bạo, thế nhưng sau khi chứng kiến một màn máu me như vậy thì Kim Hậu vẫn cảm thấy rất kinh ngạc, xem lẫn đó một chút chạnh lòng.

Hắn bất ngờ là vũ kỹ Ám Kinh Quyền này quá mạnh mẽ đúng như những gì trong quyển trục đã ghi, kể cả con Hắc Mao Hùng có da dày thịt béo thế nào đi nữa thì sau khi dính phải một chiêu này cũng phải bị hạ gục một cách chóng vánh. Tuy nhiên cảm giác chạnh lòng của Kim Hậu nảy sinh là vì con gấu bị vũ kỹ này hành hạ quá thê thảm khiến cho chính bản thân hắn cũng phải động lòng trắc ẩn với con gấu đáng thương này.

Kim Hậu khẽ vung tay sang một bên, Hắc Long Kiếm đã lại lập tức xuất hiện trên tay của hắn. Chậm rãi tiến tới chỗ gốc cây nơi con gấu đang dựa vào, hắn vừa vận ra một luồng đấu khí màu đỏ bọc lấy thân thanh kiếm.

“Tao rất xin lỗi vì đã khiến mày thành ra như vậy, mong rằng tao kết liễu kiếp làm thú này của mày thì kiếp sau mày sẽ được đầu thai làm người. Ra đi thanh thản!”

Phập!

Sau khi nhẹ giọng nói với con thú đang nằm hấp hối đối diện, Kim Hậu không có một chút do dự nào cắm chặt mũi kiếm của mình vào lồng ngực của nó, triệt để khiến cho con thú lìa đời vĩnh viễn.

“Này Hậu, sao lúc nào tên nhóc nhà ngươi giết chết một con ma thú xong thì lại cứ nói ra một câu như vậy?” Đang trong lúc Kim Hậu rút Hắc Long kiếm ra khỏi xác của con Hắc Mao Hùng thì đột nhiên giọng nói của lại Bạch lão vang lên bên trong đầu hắn.

“Sư phụ, con nghĩ mọi sinh linh nào cũng có quyền được sống và tồn tại. Hơn nữa con còn là người tự dưng tước đi mạng sống của những con thú này nên sau khi giết xong thì con nói như vậy để cho tâm tình của mình được nhẹ lòng đi một chút thôi.” Kim Hậu vừa vung đi vết máu còn vung trên thân kiếm, vừa bình tĩnh trả lời Bạch lão.

“Thế nếu đó là kẻ thù của ngươi thì sao? Chả lẽ ngươi cũng lịch sự nói như thế rồi mới giết chúng?” Bạch lão lại hiếu kỳ hỏi Kim Hậu thêm một câu hóc búa nữa.

“Ặc, sư phụ, tất nhiên là… không rồi…” Bị Bạch lão bắt bí thì mặt mo của Kim Hậu bỗng lập tức đỏ lên.

“Hử?! Chẳng phải ngươi vừa mới nói là mọi sinh linh đều có quyền tồn tại cơ mà? Vậy thì kẻ thù của ngươi thì không tính là sinh linh hả? Như thế chả phải là quá mâu thuẫn sao?”

“Sư phụ, đối với những con thú này thì chúng còn đáng để con đối xử như vậy. Còn nếu như là kẻ thù, những kẻ đến cả cầm thú hay súc sinh cũng không bằng thì tất nhiên con sẽ không ngu mà đối đãi lịch sự với bọn chúng như thế. Mà sư phụ, người cũng thôi bắt bẻ con đi có được không vậy?” Trên mặt Kim Hậu lúc này đã hiện lên một nụ cười khổ.

“Ài, tên nhóc ngươi vẫn còn phải học nhiều thứ lắm đấy.” Bạch lão thở dài ra một hơi, sau đó thì nhẹ nhàng than thở nói.

Sau khi đã thu cả thân thể của con Hắc Mao Hùng vào bên trong nhẫn không gian, Kim Hậu và Hỏa Nhi vẫn như thường lệ, nhanh chóng quay về hướng khu sơn cốc bên trong trung tâm ma thú rừng rậm phóng mình mà đi.

“Grào! Grào!”

“Mọi người không được mất bình tĩnh! Tát cả tập trung tinh thần giữ vững đội hình! Không ai được phép rời khỏi vị trí, nếu không thì hôm nay không ai có thể sống sót quay về được đâu!”

Thế nhưng mà sau khi đi được một quãng ngắn, Kim Hậu đột nhiên nghe thấy vài tiếng ma thú rống lên ồn ào, đi kèm theo đó là một giọng nói kiên quyết rất quen thuộc. Sau khi đứng đắn đo trên cành cây suy nghĩ một lúc, hắn quyết định đổi hướng tới gần chỗ phát ra tiếng chiến đấu đó để dò xét xem thử tình hình ra sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.