Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký

Chương 76: Mượn người giết rắn - Mượn rắn giết người!



Có lẽ sẽ có rất nhiều nghi vấn, rằng tại sao Kim Hậu lại phải bày ra một kế hoạch không những dài và phức tạp, đã thế còn rất nguy hiểm để dùng mà gài bẫy Lang Hổ dong binh đoàn như vậy.

Thế nhưng nếu như suy đi sâu vào vấn đề, nối lại những chuỗi hành động tưởng như rời rạc, không liên quan đến nhau trong cái kế hoạch này của Kim Hậu thì ngay lập tức sẽ có thể nhận ra được ý định chân chính của hắn. Đó là Kim Hậu muốn mượn dao giết người! Hay phải nói đúng hơn là mượn tay giết rắn và mượn rắn giết người. Lợi dụng chính kẻ thù của mình để cho cả hai triệt tiêu lẫn nhau. Tại sao lại không “tiện dùng” bọn người Lưu Tuân? Khi mà vừa đúng lúc hắn đang không biết phải giết Thanh Cự Mãng Xà bằng cách nào.

Bắt đầu lại từ đầu, Kim Hậu phải tốn công đùa giỡn đoàn người Lưu Tuân là vì lần trước đã mắc mưu thì lần này bọn chúng sẽ đề phòng và cẩn thận hơn. Cũng vì nguyên nhân đó mà mỗi lần bị Kim Hậu lôi kéo, dẫn đi đâu đó thì Lưu Tuân đều có tâm tư đề phòng, ra lệnh cho các đoàn viên luôn ở trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Tuy nhiên, đến cuối thì gã cũng đã mất kiên nhẫn để rồi trúng phải màn khích tướng này của Kim Hậu, cứ thế hùng hổ lao khu vực Hỗn Thạch Mê Cung.

Bước tiếp theo cũng khá là kỳ công. Hắn trước đó đã đặt vấn đề với Bạch lão về chuyện có thứ thuốc nào có thể khiến cho ma thú đầu óc u mê chỉ biết lao vào theo tiếng gọi hoang dã mà hoàn toàn mất đi lý trí. Và cuối cùng nhận được thứ bột gọi là Động Xuân Vạn Thú Dược. Thứ thuốc này có công hiệu mời gọi ma thú khu vực xung quanh vài trăm mét, kích thích dâm tính của chúng, tuy vậy thứ thuốc này chỉ có tác dụng với ma thú nhất giai mà thôi. Thế nhưng đó cũng là quá đủ và quá đẹp để cho kế hoạch của hắn được diễn ra trôi chảy.

Vừa chạy trái chiều gió, Kim Hậu vừa rắc thứ thuốc đó xuống bãi đá. Thế rồi đoàn người Lang Hổ dong binh đoàn đuổi theo sau hắn cũng bất chấp nơi này rất đáng nghi cứ thế trực tiếp băng qua, để rồi hậu quả là dễ dàng bị mắc phải màn “độc kế” này của Kim Hậu.

Cũng vì địa hình nơi đây khá là đặc thù, cho nên Lang Hổ dong binh đoàn không thể dàn hàng bày trận được. Thế nên bọn chúng bắt buộc chỉ có thể chống đỡ với lũ ma thú đang “rạo rực” kia mà thôi. Ngoài ra cũng bởi vì không xếp hàng dàn trận nên khi chiến đấu kiểu này mà một số người bị bọn ma thú kéo đi rồi… khục! Tuy nhiên nghe thì có vẻ khá hư cấu, nhưng đó cũng là một trong những điểm nhấn trong kế hoạch của Kim Hậu.

Sau khi tàn sát xong lũ ma thú, tất nhiên bãi chiến trường tanh tưởi này sẽ hấp dẫn lũ Huyến Quỷ Ma Dơi có sào huyệt ngay gần đó tới để thanh lý. Sở dĩ hắn biết ngay gần đó có lũ dơi nguy hiểm này là vì trong thời gian hắn đi săn ma thú để luyện tập thực chiến, Bạch lão đã vô tình cảm nhận được rồi cảnh báo cho hắn phải cẩn thận. Ấy vậy mà không nghĩ thông tin này lại rất giúp ích cho tình thế hiện tại của Kim Hậu.

Bởi hung danh của đàn dơi này quá khét tiếng, cộng thêm chiến đấu không thể dàn trận nên máu me từ lũ ma thú dây hết lên người tất cả các đoàn viên của Lang Hổ dong binh đoàn. Lưu Tuân chỉ có thể vội vã vắt chân lên cổ mà chạy khỏi nơi đây, đi tìm chỗ nào có nguồn nước để rửa sạch mùi máu tanh.

Cũng vì tình thế rất khẩn cấp và hung hiểm, cho nên Lưu Tuân mới hạ lệnh bỏ mặc lại hết những người bị thương để làm mồi nhử hòng chạy thoát thân. Cơ mà chính sự lạnh lùng, mất nhân tính này của gã đã làm nguội lạnh đi hết tâm can của của tất cả các đoàn viên Lang Hổ dong binh đoàn. Mà đây chính là một trong những điều mấu chốt mà Kim Hậu ngày từ đầu muốn đạt được, còn hắn sẽ sử dụng điều này như thế nào thì chờ sau sẽ rõ.

Sau tiếng bắn pháo hiệu để cho Ngọc Dung chuẩn bị thi triển ma kỹ, đồng thời hắn cũng dùng một ít thuốc xua đuổi ma thú mà Bạch lão cho hắn để đuổi đi lũ dơi khát máu. Dù sao thì kế hoạch đã bước vào công đoạn cuối cùng, cách đây cũng tuy không gần những cũng không thể nói là quá xa. Cho nên cẩn tắc thì vô áy náy, tốt nhất là nên đuổi lũ dơi nguy hiểm này đi để tránh gây ra những sự cố đáng tiếc xảy ra.

Cũng trong thời gian đó, đoàn người Lưu Tuân chạy thục mạng để đi tìm nguồn nước, thế rồi bọn chúng đụng phải một cái đầm, mà tại đó tọa lạc Thanh Thủy Diễm Liên Hoa. Tới đây thì chắc rằng tất cả đã sáng tỏ ý định một mũi tên bắn trúng cả hai đích của Kim Hậu. Có lẽ cũng bởi vì thế mà Ngọc Dung mới không kiềm chế được phải thốt lên hai chữ “điên cuồng” để dành tặng cho cái kế hoạch cực kỳ liều lĩnh này của hắn. Tuy Kim Hậu không phải là một trí giả giỏi bày mưu tính kế, hay là một tên tâm cơ thâm trầm lòng dạ thâm sâu. Nhưng việc biến thành một tên liều mạng thì cũng đâu có ai cấm cản hắn được?

_________________

Trở lại với tình hình hiện giờ, sau một tiếng gầm cực kỳ bạo nộ. Hơn hai mươi con người đồng loạt hãi hùng quay ra nhìn về phía đầm nước thì thấy từ dưới đầm nước bỗng trồi lên một cái đầu rắn bọc toàn vảy mau xanh lam, đôi mắt của nó trông đỏ lòm cực kỳ yêu dị, cái lưỡi dài ngoằng thè ra thè vào từ giữa hai chiếc răng nanh trông cực kỳ khủng bố.

Đoàn người Lưu Tuân trợn tròn mắt nhìn về phía con rắn, con rắn cũng hướng ánh mắt nhìn về phía đoàn người. Sau một vài giây im lặng đứng nhìn nhau, con rất bất chợt dừng ánh mắt của mình tới chỗ Kim Hậu, nó tất nhiên vẫn còn nhớ kẻ quấy rối và trộm đi mất quả trứng của nó mấy ngày trước.

“Ớ... Đừng bảo là nó...bất chấp mọi thứ để tấn công mình đấy nhá?” Bị con rắn nhìn chằm chằm, Kim Hậu có cảm giác mồ hôi lạnh bắt đầu chảy khắp toàn thân. Tình hình có vẻ như đã ra có chút ngoài dự liệu của hắn.

Thế nhưng rất may cho Kim Hậu là sau khi trừng mắt hằn học nhìn Kim Hậu một lúc, nó lại rời ánh mắt đỏ lòm của mình sang tới chỗ Lưu Tuân đang đứng.

“Grào!”

Vừa thấy Lưu Tuân cả người tràn đầy một thứ chất nhầy nhầy có mùi quen thuộc, con rắn đột nhiên ngửa đầu rống giận dữ rống lên một tiếng, sau đó thì trực tiếp xồng xộc bổ nhào cả cái thân hình đồ sộ của mình vào đám người Lang Hổ dong binh đoàn.

“Giữ vững đội hình!!!”

Mặc dù không hiểu tại sao con rắn này lại có địch ý dữ dội với mình tới như vậy, thế nhưng lúc này cũng chẳng còn thời gian để cho gã suy nghĩ được nữa. Lưu Tuân thấy thế thì chỉ đành tạm thời gạt bỏ chuyện Kim Hậu sang một bên, tiếp đó đứng hét lên ra lệnh cho tất cả giữ vững vị trí.

Rất may là lúc nãy, để chống đỡ loạt mưa đá khủng khiếp của Ngọc Dung, tất cả các đoàn viên của Lang Hổ dong binh đoàn đã đứng dàn hàng vào vị trí, vì thế mà cũng chẳng tốn thời gian để cho tất cả có thể nhanh chóng sắp xếp đội hình.

Ầm!

Rầm!

“Grào!”

“Á!!!!”

Tuy tất cả đã dàn hàng bố trận rất là chi tiết, thế nhưng vẫn có vài chiến sĩ trong đoàn người Lưu Tuân bị con rắn đánh bay ra khỏi hàng ngũ. Đáng thương cho họ vừa mới lúc nãy họ còn phải chật vật chống đỡ đá rơi thì ngay lập tức đã lại xuất hiện con ma thú mạnh mẽ này. Tất cả mọi chuyện diễn ra liền tù tì khiến cho chả ai kịp thở ra một hơi cả.

“Bình tĩnh! Bổn đoàn trưởng sẽ trực tiếp chiến đấu với con rắn này, tất cả cứ cố gắng yểm trợ cho ta là được! Con rắn này tuy có thực lực nhị giai nhưng vẫn là nhất tinh mà thôi. Nếu như cố gắng chúng ta hoàn toàn có cơ hội hạ được nó!” Bất chấp cả người vẫn dính đầy thứ chất bầy nhày nặng mùi, Lưu Tuân vẫn bình tĩnh đứng chỉ huy các đoàn viên của gã.

Trong lúc Lang Hổ dong binh đoàn chuẩn bị lâm vào một trận khổ chiến, Kim Hậu đứng cách đó không xa tất nhiên cũng sẽ không cho chúng được thoải mái hành động rồi. Hắc Long kiếm đã cầm sẵn trên tay, hắn bây giờ chỉ cần lặng lẽ chờ cơ hội thích hợp là sẽ lao tới để “thọc gậy bánh xe” quấy nhiễu bọn người Lang Hổ dong binh đoàn.

“Thằng oắt con khốn kiếp! Mày đừng có nghĩ là hôm nay tao để cho mày còn sống rời khỏi nơi đây con ạ!”

Thế nhưng trong khi Kim Hậu đang định tìm kiếm cơ hội để giở trò thì đột nhiên Lưu Tuần xông ra từ đám người rồi đứng chặn lại trước mắt hắn.

Cơ mà để cho gã lại phải tức điên lên. Đó là Kim Hậu cũng chả có sợ hãi hay thậm chí là tỏ ra một chút nghiêm túc gì cả. Ngược lại hắn chỉ tỉnh bơ đáp lại gã bằng một cái giọng bâng quơ, khiến Lưu Tuần phải lộn hết cả ruột, sôi sạch cả máu.

“Tại sao ngươi lại có thói xấu cướp lời của người khác vậy? Đáng lẽ ra ta phải nói câu này mới đúng chứ. Chậc! Không có ăn học nó khổ thế đấy, ngu lâu khó đào tạo mà… Ài! Này mắt chột, nếu sang kiếp sau mà được đầu thai làm người lần nữa thì nhớ học hành tử tế một chút nhé, ít nhất cũng phải tốt nghiệp mẫu giáo cho có đầu óc có tí phổ cập.”

“Mày… mày…” – Lưu Tuần cứng họng không nói nổi thành lời, mặc dù có chút không hiểu Kim Hậu nói cái gì những gã vẫn biết là mình đang bị hắn nhục mạ.

“Tao giết mày!!!” Vừa mới phun ra được ba từ và ba cái dấu chấm than, gã liền tức tối rút thanh đao đeo ở bên hông ra rồi dơ lên bổ nhào tấn công Kim Hậu.

“Máu lửa quá nhỉ? Thích thì chiều thôi.” Kim Hậu thấy vậy thì nét mặt vẫn không đổi sắc, hắn vẫn cứ bình tĩnh dẻo dai đảo tay xoay thanh kiếm vài vòng rồi bày ra một cái thủ thế để chuẩn bị tiếp đón Lưu Tuần.

Với thực lực bát tinh giả nguyên cảnh hiện giờ, Kim Hậu đã hoàn toàn có thể thoải mái để đánh nhau với thực lực cửu tinh giả nguyên cảnh của Lưu Tuần. Đừng quên hắn tu luyện siêu cấp công pháp “Đấu Pháp quyết” cho phép người tu luyện có được sức mạnh, mạnh gấp hai lần so với những người đồng cấp. Đó là còn chưa kể đến Đấu Pháp quyết đã được Kim Hậu cường hóa lên hoàng giai cao cấp đẳng cấp. Cho nên với thực lực bây giờ thì hắn đã hoàn toàn có thể đánh ngang, hay thậm chí là còn hơn cả Lưu Tuần rồi.

Choeng!

Mũi đao của Lưu Tuần vừa mới xé gió mạnh mẽ bổ dọc xuống thì Kim Hậu cũng đã kịp thời vung kiếm đỡ lại.

Một màn này khiến Lưu Tuần cũng cảm thấy rất kinh hãi khi thấy một đao này của mình lại bị đối phương dễ dàng chặn lại như vậy. Tại vì đòn này không đơn thuần chỉ là một cú bổ, mà đây là một đòn gã dồn hết toàn lực lượng thân thể của mình vào.

Hai tháng trước, nếu như bắt Kim Hậu phải đỡ một đòn này thì có lẽ hắn đã bị chấn động nội tạng trọng thương nằm liệt giường vài hôm rồi. Thế nhưng đó đã là chuyện của quá khứ, hiện tại hắn thậm chí còn không có tốn một giọt mồ hôi nào để mà đỡ một cú bổ toàn lực này của Lưu Tuần.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Có mỗi một mắt mà trông cứ như là mắt lợn luộc ấy, thấy mà gớm!”

Kim Hậu cũng chả ưa cái cách mà tên một mắt này nhìn mình chút nào. Thế nên hắn bèn nhanh nhẹn xoay tròn cổ tay một cái, thanh Hắc Long kiếm theo đó cũng thuận chiều xoay theo hướng cổ tay của hắn, chỉ một động tác tưởng như rất đơn giản này, trong nháy mắt Kim Hậu đã ghì thanh đao của Lưu Tuần xuống đất.

Xoẹt!

Phập!

“Thật nhanh!” Một màn này làm cho Lưu Tuần phải bất ngờ bị thất kinh, theo phản ứng tự nhiện gã lập liền tức dậm chân lùi lại ba bước.

“Sao thế một mắt, chẳng lẽ mới thế mà đã sợ rồi sao?” Kim Hậu lại tiếp tục khiêu khích Lưu Tuần.

“Mày sẽ phải hối hận đấy thằng nhãi chết bầm kia!” Lưu Tuần tất nhiên làm sao mà chịu nổi được khi mà cứ liện tục bị xỉ vả nhục nhã như vậy. Chỉ thấy mặt mũi của gã hiện đã trở nên cực kỳ dữ tợn, đồng thồi gã cũng vận ra một luồng đấu khí màu xám bọc lại thanh đao của mình. Tiếp đó thì tiếp tục một lần nữa điên cuồng xông lên tấn công Kim Hậu.

Thấy Lưu Tuần lần nãy đã vận ra đấu khí, Kim Hậu cũng không còn tâm trí đùa giỡn nữa mà bắt đầu nương theo lộ tuyến của Đấu Pháp quyết bắt đầu vận chuyển năng lượng trong vòng xoáy biến chúng thành đấu khí, sau đó thì nhanh chóng vận lên tay rồi bọc lại lưỡi kiếm của mình.

Vụt!

Lấy bàn chân đạp mạnh về phía trước, cả người Kim Hậu giống như hóa thành một mũi tên bắn thẳng tới chỗ Lưu Tuần đang từ phía trái chiều lao tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.