*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đặc biệt là Lý Minh Quốc, quần áo lão ẩm ướt dán lên người, tóc tai bù xù, mũi môi toàn máu, trên người còn tỏa ra mùi khai khó ngửi
Trông lão cực kỳ chật vật
Nhìn thấy tổng thống, Lý Minh Quốc tỏ ra oan ức, hai chân quỳ “phịch” một cái xuống đất, kể khổ trước mặt tổng thống
“Tổng thống! Tổng thống, ông đã trở lại rồi! Nếu mà ông gặp phải chuyện gì không hay thì mạng của thủ trưởng tôi chắc không giữ được rồi!”
“Chuyện ngài ở nước F bị tấn công đã truyền về trong nước, tôi lập tức đưa người nhà của ngài đến nhà Vàng chờ ngài trở về, ai biết ở phụ nữ ác2độc Cảnh Y Nhân lại coi lòng tốt của tôi thành lòng lang dạ thú
Tôi bị cô ta lừa nên mới bị bắt cóc, tôi giá cả thế này, bị cô ta đánh đập, thật không thể chịu nổi!”
“...” Tổng thống bình tĩnh nhìn Lý Minh Quốc, lười nói với lão, cũng lười phản bác.
Ông dịch bước chân, thân mình tránh sang một bên, để mấy phạm nhân trên trực thăng đi xuống.
Lý Minh Quốc đang quỳ trên mặt đất, đột nhiên nhìn thấy mấy phạm nhân sau lưng tổng thống đang xuống cầu thang thì giật mình hoảng sợ, con ngươi bỗng co rụt lại, sau đó cúi đầu che giấu vẻ bối rối nơi đáy mắt
Lục Minh đồng thời9lạnh nhạt mở miệng nhắc nhở Lý Minh Quốc: “Bọn họ đã nhận tội rồi, cũng đã khai ra kẻ làm chủ phía sau màn.” “...” Lý Minh Quốc cúi đầu, đảo mắt liên tục.
“Thể thì tốt quá! Không ngờ lại có kẻ dám ám sát tổng thống, chúng không muốn sống nữa chăng?” “...” Nghe vậy, Lục Minh cười khẩy một tiếng, lạnh lùng liếc Lý Minh Quốc một cái rồi xoay người về phía Lý Đồng
ở trong ngây ngẩn, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến mình vậy
“Đúng là không muốn sống nữa! Bắt lấy Lý Minh Quốc!” Sắc mặt Lục Minh trở nên ngưng trọng, anh giận dữ mắng một tiếng.
Hai quân nhân phía sau lưng6nhanh chóng dùng Ưng Trảo quyền tóm lấy cánh tay Lý Minh Quốc để cố định lão tại chỗ, không cho lão cử động
“Tổng thống! Ngài làm cái gì vậy!?” “Lý Minh Quốc, chết đến nơi rồi mà ông vẫn chưa nhận tội sao?” Tổng thống đau lòng hỏi
Lý Minh Quốc là chiến hữu hơn ba mươi năm của ông, người mà ông không muốn hoài nghi nhất cũng chính là lão, nhưng cố tình, Ám Dạ Tiểu Hùng làm chủ phía sau màn chính là lão
“Lý Minh Quốc tôi vô tội, tôi phải nhận tội gì cơ chứ?” Trong tình huống này, Lý Minh Quốc dù có bị đánh chết cũng không chịu thừa nhận
Lục Minh lại lạnh lùng cảnh0cáo: “Bọn chúng đã nhận tội rồi!” Nói xong, Lục Minh liếc ba phạm nhân đang đứng bên cạnh
Lần này, bọn họ không chỉ bắt được ba tên này, nhưng chỉ giữ lại ba người nhát gan nhất để chỉ tội Lý Minh Quốc
Mấy kẻ tội phạm còn lại đã chết vì bị cực hình tra tấn rồi
Ba tên này tuy rằng cũng là sát thủ nhưng dù sao vẫn còn trẻ tuổi, kinh nghiệm chưa nhiều, vừa bị cực hình tra tấn là đã nhận tội ngay
Lý Minh Quốc dù sao cũng là người đã nhìn thấy vô số cảnh đời, bị lật lá bài như vậy mà vẫn không tỏ ra sợ hãi
“Lục Minh! Chú đâu quen biết bọn7chúng, bọn chúng nói là chú thì chính là chú sao? Nếu bọn chúng chỉ vào cháu thì chẳng phải cháu chính là kẻ đã giật dây ám sát tổng thống hay sao!” Nghe vậy, Lục Minh thờ ơ, khóe miệng nhướng lên
“Ông cũng nói rằng ông không biết bọn họ, nếu không biết thì vì sao người ta lại khai ra ông? Không chỉ vào tối hay những người khác?” “Cái này...” Đồng tử Lý Minh Quốc đảo tới đổi lui: “Bọn chúng bị người ta giật dây, cố ý hãm hại chú.”