*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Em hỏi Nhạc Phong xem, có phải em có nói không?” Lục Minh cố ý ném vấn đề cho Nhạc Phong
“..” Cảnh Y Nhân mờ mịt nhìn Nhạc Phong, cắn môi dưới, bàn tay nhỏ chọc chọc môi trên của mình, cố gắng nghĩ xem vừa rồi mình nói gì
Rõ ràng cô nhớ bản thân mình không nói mà
Lẽ nào cô đã lớn tuổi nên mình nói gì cũng không nhớ?
“...” Vừa nãy suy nghĩ của Nhạc Phong đều bị Cảnh Y Nhân nói về chuyện ra nước ngoài bồi dưỡng chiếm hết nên cũng không quá để ý cô có nhắc tới mấy chữ Thượng Hảo Hảo hay không
Hơn nữa, nếu anh ta biết Cảnh Y Nhân đang nhắc tới Thượng Hảo Hảo thì rõ2ràng cô đã từng nhắc tới.
Nghĩ vậy, Nhạc Phong gật đầu theo bản năng: “Đã nói!”
“...” Nghe vậy, trong lòng Lục Minh thở phào nhẹ nhõm, nhìn Đại Đâu Đâu một cái để cảnh cáo.
Đại Đâu Đâu cũng phát hiện bản thân mình đã nói sai.
Cảnh Y Nhân cười ha ha: “Xem cái đầu óc của em này, lời của mình nói ra còn không nhớ nữa.” Nói rồi cô lại quay trở lại để tài trước đó, hỏi Nhạc Phong: “Nếu Hảo Hảo phải đi thì bệnh tình của Nhạc Nhu anh định xử lý thế nào?”
Nhắc tới Thượng Hảo Hảo, Nhạc Phong liền lộ ra vẻ mặt xem thường: “Khắp thiên hạ cũng không phải chỉ có mình cô ta là bác sĩ tâm9lý, đi thì đi thôi.”
“Nhưng Nhạc Nhu rất ỷ lại vào cô ấy...”
Nói đến đây Nhạc Phong lại lộ ra vẻ tức muốn nổ phổi, ngắt lời Cảnh Y Nhân: “Đây chính là chỗ thâm độc của cô ta
Cố ý dụ dỗ Nhạc Nhu, để Nhạc Nhu không thể rời khỏi cô ta, nghĩ là làm thể có thể tiếp cận anh...” “Ý anh là bác sĩ Thượng thích anh sao?” Lục Minh ngắt lời Nhạc Phong
“Trong bữa tiệc rượu tối qua hình như cô ấy đã có bạn trai rồi mà, hơn nữa người ta rất thắm thiết nữa
Có phải anh nghĩ quá nhiều không.” “Chính mồm cô ta thừa nhận thì anh còn phải nghĩ quá nhiều sao? Cô ta chính là thứ Bạch6Liên Hoa dối trá.” Nhạc Phong không hiểu sao lại nổi giận, trái một câu Bạch Liên Hoa, phải một câu người phụ nữ thâm độc
Lục Minh nhướng mày: “Tôi thực sự không nhìn ra đó!” “Thế nên mới bảo cô ta nham hiểm.”
Nhắc tới Thượng Hảo Hảo không hiểu vì sao Nhạc Phong lại rất tức giận
Thấy thời gian không còn sớm, Nhạc Phong bèn đặt Tiểu Đâu Đâu xuống ghế sofa: “Trời cũng không còn sớm, bác phải về đây.” Tiểu Đâu Đâu gật đầu: “Có phải bác về nhà để sinh em trai nhỏ, em gái nhỏ không? Về sau có thể chơi cùng với Tiểu Đâu Đâu rồi.” “...” Một câu nói của Tiểu Đâu Đâu đã giẫm vào nỗi đau chưa0có người nối dõi của Nhạc Phong
“Lần sau bác đến chơi với con nhé!” Nhạc Phong nói qua chuyện khác, nhưng Tiểu Đâu Đâu vẫn chưa buông tha
“Tại sao bác lại không đưa “ma ma” đến nhà con vậy? Cha con đi đâu đều dẫn ma ma đi cùng đó.” Nhạc Phong biết “ma ma” trong lời Tiểu Đâu Đâu nói chính là vợ, nhưng anh ta không có vợ thì sao có thể dẫn vợ theo được
Nghĩ mà đáng thương thay, một người đàn ông đã 30 tuổi mà còn chưa có vợ
Nhớ tới ngày xưa ở nước T, bên cạnh anh ta luôn có vài người phụ nữ vây quanh, bây giờ càng lúc càng kém cỏi
“Lần sau bác sẽ dẫn “ma ma” tới7đây chơi với con.” “Vâng ạ! Vâng ạ!” Tiểu Đâu Đâu vui vẻ vỗ tay.
Cảnh Y Nhân và Lục Minh đứng dậy tiễn Nhạc Phong ra cửa
Nhạc Phong lên xe, nổ máy rồi rời khỏi sân nhà Lục Minh.