*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bây giờ không dễ gì mới có một cơ hội làm lại, sao Hắc Long có thể bỏ qua được
“Từ trước tới giờ anh chưa từng để ý! Anh sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ em
Ai dám không đồng ý anh sẽ để cho kẻ đó phải xuống Địa ngục.” “...” Nhạc Nhu nở một nụ cười nhạt, cánh tay hơi nâng lên, do dự một lát vẫn lựa chọn ôm lấy eo Hắc Long, dựa vào trong lòng anh ta
“Nhu Nhu, bây giờ chúng ta đi có được không?” Nghe vậy, vẻ mặt Nhạc Nhu cứng lại: “Anh chờ một chút, em đi tìm anh trai em, em muốn chào anh trai em một câu.” Nói rồi2Nhạc Nhu liền đi về phía phòng chính nhưng lại bị Hắc Long bắt lại
“Để Y Nhân đi nói một tiếng là được, em đừng đi!” Cô mà đi nói với Nhạc Phong thì sao có thể để bọn họ đi
“Đúng đó! Nhạc Nhu à, em sẽ nói hộ chị, chị đi về với đại vương tử trước đi!” Nhạc Nhu do dự một lát rồi gật đầu: “Được!” Nhạc Nhu vừa gật đầu, Hắc Long lập tức kéo cô đi, sợ không kịp còn bế cô lên rồi nói với Cảnh Y Nhân: “Tôi nợ cô một món nợ nhân tình
Có việc gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể nói với tôi.” “Anh đi mau đi! Đừng có9lề mà lề mề nữa
Có việc thì sau này sẽ tìm anh.” Cảnh Y Nhân giục
Hắc Long bể Nhạc Nhu rời đi từ cửa hông rồi lên xe, đi thẳng tới sân bay
Nhìn Hắc Long bế Nhạc Nhu như bể công chúa rời khỏi tầm mắt, khóe miệng Cảnh Y Nhân nở một nụ cười nhẹ
Xem ra Thượng Hảo Hảo không phải lợi hại bình thường
Thế mà có cách tìm được Hắc Long, giúp kế hoạch trong ngoài phối hợp này của bọn họ
Nếu Hắc Long thật sự không đến thì chỉ sợ bệnh tình của Nhạc Nhu càng ngày càng khó điều trị.
Cảnh Y Nhân cười hì hì rồi xoay người đi vào trong nhà
Cảnh Y Nhân vào trong nhà,6Lục Minh và Nhạc Phong vẫn đang chơi cờ
Khách khứa ở xung quanh nhìn bọn họ chơi cờ, còn có người đang chơi mạt chược, có người thì xem ti vi, ăn hoa quả
Cảnh Y Nhân không hề để ý mà đi tới ngồi xuống bên cạnh Lục Minh, kéo một cánh tay của anh, thoải mái dựa vào vai anh, nhìn bọn họ chơi cờ
Lục Minh theo thói quen rút tay ra, đổi thành ôm lấy bờ vai của Cảnh Y Nhân, thản nhiên hỏi: “Nhạc Nhu đâu?” “Chị ấy hơi mệt nên ngủ trong phòng khách rồi.” Lục Minh phối hợp nói: “Lát nữa phải ăn cơm rồi, đừng để chị ấy ngủ lâu quá.” “Chị ấy mới đi0nắm thôi, tóm lại cứ để chị ấy ngủ một lát.” “Ừm!” Lục Minh thản nhiên ừm một tiếng rồi lại tiếp tục chơi cờ
Nhạc Phong nghe cuộc đối thoại của bọn họ, hoàn toàn không có chút lo lắng dư thừa nào cho Nhạc Nhu
Chờ chơi xong ván cờ, người giúp việc đã bắt đầu lục tục đem món ăn lên bàn ăn
Lúc này Nhạc Phong mới tự đứng dậy đi gọi Nhạc Nhu rời giường
Ngay lúc Cảnh Y Nhân lo lắng, chuẩn bị đứng dậy ngăn lại thì Lục Minh lại kéo tay cô, hơi lắc đầu
Ý bảo Cảnh Y Nhân không nên đi ngăn lại
Dù sao sớm muộn gì Nhạc Phong cũng phải biết, không bằng để anh7ta tự phát hiện không thấy Nhạc Nhu đâu
“...” Cảnh Y Nhân ngồi lại chỗ cũ, nhìn bóng lưng Nhạc Phong đang đi lên tầng
Anh ta đi lên chưa đến một lúc đã thấy quay trở lại đầu cầu thang, thờ ơ hỏi Cảnh Y Nhân: “Không thấy Nhạc Nhu trong phòng khách.” “..” Cảnh Y Nhân có hơi lo lắng, theo bản năng bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm
Ngay lúc Cảnh Y Nhân định nói ra sự thật thì Lục Minh đột nhiên mở miệng.