*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Cô Thượng, đừng nói ra những lời thoại lỗi thời như thế này có được không
Chúng tôi đã sớm điều tra cô rồi, đàn ông của cô đã chết từ sớm, bây giờ đứa trẻ còn nhỏ, vừa lúc cho nó một người cha miễn phí, tốt quá còn gì!”
“...” Thượng Hảo Hảo quả thực muốn cạn lời, cổ buồn bực gầm nhẹ: “Anh đi đi có được không? Đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, tôi chỉ là một người dân thường thôi, không muốn tìm người đàn ông khác, cũng không muốn lấy người khác!” Tiểu Đường tận tình khuyên nhủ một hồi lâu mà Thượng Hảo Hảo vẫn thờ ơ, không chút động lòng khiến Tiểu Đường tức giận đến mức sầm mặt lại, cảnh cáo: “Cô2Thượng, nếu cô đã nói như vậy thì tôi đành phải dùng bạo lực thôi
Đại ca của chúng tôi đã nói rồi, nếu hôm nay không thể mời cô đến thì tôi không cần sống để quay lại nữa
Nếu cô Thượng đã ép tôi vậy thì tôi sẽ không khách sáo!”
Nói xong, không biết Tiểu Đường đã dùng thứ gì, “rắc” một tiếng, cửa kính bị Tiểu Đường dễ dàng cạy ra.
Thượng Hảo Hảo giật mình hoảng sợ, hai tay nắm chặt cây gậy bóng chày trước ngực, chĩa vào Tiểu Đường
“Anh đừng..
đến đây, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!” Tiểu Đường mặc một chiếc áo màu đen và một cái quần và ủng kiểu quân đội, dáng người lại khôi ngô, cường tráng
Vừa nhìn là biết đây là người7có võ, dáng vẻ tuấn tú không giống người xấu, thế nhưng những chuyện mà anh ta làm ra lại có thể tính là đồ khốn tội ác tày trời
Hơn nữa, nửa đêm canh ba mà anh ta lại chạy đến gõ cửa nhà Thượng Hảo Hảo
“Cô Thượng, đại ca chúng tôi nhìn trúng cô là phúc của cô
Cô biết có bao nhiêu người phụ nữ muốn lấy ngài ấy cũng không có phúc này hay không? Cô đi theo tôi một chuyến cũng sẽ không mất một miếng thịt nào.” Tiểu Đường nói xong, đỡ được cây gậy bóng chày mà Thượng Hảo Hảo vừa vung tới, sau đó lập tức giật lấy
Thượng Hảo Hảo hoảng sợ đến mức không ngừng lùi ra sau, lưng và phải bàn làm việc
Đúng9vào lúc này, một cửa phòng khác ở trong nhà bỗng nhiên bị mở ra.
Một bóng dáng nho nhỏ mặc đồ ngủ chạy ra khỏi phòng, không thể nhìn ra được đây là bé trai hay bé gái, tóc đuôi ngựa cột đằng sau gáy, mắt phượng xinh đẹp và sắc bén, tràn ngập khí chất, gác một khẩu súng săn trên vai mà chĩa vào Tiểu Đường
“Cút ngay! Cách xa mẹ của tôi ra!” Âm thanh non nớt, không thể phân biệt được là bé trai hay bé gái
Tiểu Đường mới đầu sững sờ, sau đó lại mỉm cười với thằng bé, không hề sợ hãi mà nhìn Thượng Hảo Hảo.
“Đây vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy con của cô đấy, xinh đẹp giống như cô vậy.” “Cút5ngay! Tránh xa mẹ của tôi ra!“.
“Nhóc con, bé cho rằng món đồ chơi như thế này có thể dọa tôi sao?”
Cuối cùng, Thượng Hảo Hảo và đứa con trai bảo bối của mình vẫn bị bắt đi
Cậu bé quả thực đã cầm khẩu súng đồ chơi, giả vờ như súng thật để dọa người, nào ngờ chỉ mới một giây mà đã bị người ta nhìn thấu
Tiểu Đường dùng mảnh vải cột mẹ con bọn họ lên chiếc xe xa hoa, sau đó lái xe vào rừng chuối tây ở vùng ngoại thành
Rừng chuối tây là lãnh địa của nhà họ Phong, diện tích của nó rộng lớn đến mức gần bằng diện tích của một thành phố nhỏ
Ở nước T, tất cả mọi người đều biết điều đó nên3không ai dám chọc vào người của nhà họ Phong
Mà tên đại ca muốn trói Thượng Hảo Hảo đến đây lại là người của nhà họ Phong, một trong tám đại ti úy, Phong Thích Minh.