*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 3�ám phụ nữ xung quanh cũng cười trào phúng theo
Thượng Hảo Hảo có vẻ ngỡ ngàng, không rõ bọn họ cười cái gì? Chẳng lẽ coi rẻ pháp luật như vậy sao? Phong Thích Minh giải đáp nghi hoặc của cô ấy
“Em có biết luật pháp mới nhất của nước là do ai cải tiến và tăng cường không?” “..”Quỷ TM mới biết.
“Boss của gia tộc Phong tối và tổng thống đại nhân cùng giám sát hoàn thành, song phương nhất trí xét duyệt thông qua mới có luật pháp mới của nước T bây giờ.”
“...” Boss của gia tộc Phong? Năm đầu tiên đến quốc gia này, Thượng Hảo Hảo đã nghe nói đến nhân vật này, chính là người có thể cùng ngồi ăn với tổng thống đại nhân
Nhưng dường như rất ít người biết dáng vẻ của anh ta, hơn2nữa anh ta chưa bao giờ lên truyền thống
Dù sao cô cũng không biết, liên quan gì đến cô chứ! Thượng Hảo Hảo thờ ơ mở miệng: “Nếu pháp luật là do gia tộc Phong các anh quy định thì anh lại bị tăng thêm tội cố tình vi phạm pháp luật.” “Thượng Hảo Hảo, lá gan của em không nhỏ, em thật sự không biết thể lực của gia tộc Phong chúng tôi hay là đang giả ngu thế, dám nói với tôi như vậy?” Phong Thích Minh lại nắm lấy cằm cô mà kéo gần lại, hơi thở cảnh cáo phả lên trên mặt cô
“...” Thượng Hảo Hảo quả thật không biết rốt cuộc gia tộc Phong cường đại đến thể nào, đa phần cũng chỉ là nghe người ta bàn luận.
Tóm lại, có lẽ chỉ là một xã hội đen7rất cường đại của thành phố M.
Nhưng vừa rồi cô mới biết được, gia tộc Phong cũng tham dự soạn thảo pháp luật nước T, quả thật cô bị sốc.
“Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao?”
“Em nói sai rồi!” Nói xong, Phong Thích Minh bỗng dùng sức vỗ phao bơi bên hông Thượng Hảo Hảo một cái, khiến tay Thượng Hảo Hảo trượt, phao bơi rơi xuống mặt đất
Phong Thích Minh thuận thế bế cô lên, Thượng Hảo Hảo giật mình hoảng sợ hộ nhỏ một tiếng.
“Anh làm cái gì thế?”
“Buông mẹ tôi ra!” Thượng Hảo Hảo theo bản năng lập tức giãy giụa
“Trong cái phòng này, tôi chính là pháp luật!” Phong Thích Minh lạnh lùng liếc Thượng Tiểu Ca thấp bé một cái, đôi mắt phượng của đứa trẻ này đang lạnh lùng trừng anh ta.
Phong Thích Minh luôn cảm9thấy ánh mắt này rất quen thuộc, rồi lại nhất thời không nhớ ra nổi
Không ngờ ánh mắt đứa trẻ này lại khiến anh ta có ảo giác không rét mà run..
“Mang đứa trẻ này đi.” Phong Thích Minh có vẻ hoảng hốt, lạnh lùng ra lệnh.
Anh ta định thần lại, sau đó ôm Thượng Hảo Hảo và bước nhanh về phía biệt thự
“Buông ra, đồ chết tiệt!” “Em muốn “làm” ở đây sao? Không ngờ em lại có “khẩu vị” nặng như thế đấy.”
“Anh có bệnh à? Đồ biến thái chết tiệt, muốn tìm thì đi tìm phụ nữ của anh đi, không phải anh có một đám sao?”
“Bọn họ rất tẻ nhạt.” “Vợ anh mà biết thì sẽ đau lòng đấy!” Thượng Hảo Hảo bất đắc dĩ, đành phải lấy chuyện này ra uy hiếp Phong Thích Minh
Dù sao lúc trước5anh ta đi khám bệnh không phải là bởi vì Vợ chạy mất cho nên mới bị bệnh tâm lý sao
“Cô ta đã chết sớm rồi, ngày cô ta chạy về đã bị tôi cho nổ chết
Tôi không thèm nhai lại cỏ đã ăn.”
“...” Nghe vậy, Thượng Hảo Hảo giật mình hoảng sợ, cả người lạnh toát, bỗng không giãy giụa nữa, ánh mắt kinh ngạc hoảng sợ nhìn Phong Thích Minh.
Phong Thích Minh biết mình đã làm cô sợ.
“Có phải em sợ tôi cũng cho nổ chết em hay không?”