*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 3hìn Phong Thích Minh ngủ say đến mức ngã trái ngã phải trên giường, Thượng Hảo Hảo sợ người hầu nhìn thấy Phong Thích Minh như vậy sẽ trách cứ cô cả đêm không chăm sóc Phong Thích Minh, đến lúc chờ Phong Thích Minh tỉnh lại, không biết sẽ lại trừng phạt cô như thế nào.
Nghĩ vậy, Thượng Hảo Hảo hộ một tiếng về phía cửa phòng ngủ: “Được rồi! Tôi lập tức ra ngay!”
Nói xong, Thượng Hảo Hảo từ sofa đứng dậy, đi đến bên giường, khẽ đẩy Phong Thích Minh một cái
Thấy anh ta vẫn không có phản ứng, không có dấu hiệu tỉnh lại, Thượng Hảo Hảo lúc này mới nhanh chóng giúp Phong Thích Minh cởi giầy, vứt đôi chân dài của anh ta lên giường
Cô giúp anh ta xoay người lại, sau đó2đắp chăn, sau đó vào nhà vệ sinh vắt một chiếc khăn lông ẩm và để lên trán Phong Thích Minh, rồi tỏ ra mỏi mệt như vừa chăm sóc anh ta cả đêm mà đi mở cửa phòng.
Người hầu đứng trước cửa phòng ngủ, nhìn thấy Phong Thích Minh trong phòng ngủ và hỏi: “Chủ nhân vẫn chưa tỉnh sao?” “Anh ta say đến mức chẳng biết trời đất là gì, đến giờ vẫn chưa tỉnh.” Thượng Hảo Hảo có vẻ mệt nhọc, cả người kiệt sức mà tựa vào khung cửa
“Cô có bàn chải đánh răng mới không? Không đánh răng thì tôi không ăn được gì cả.”
“Cô chờ một chút!” Người hầu lập tức xoay người đi lấy.
Chỉ một lúc sau, Thượng Hảo Hảo đánh răng xong rồi đi ra, đến nhà ăn để ăn sáng
Nhà7ăn và phòng khách của nơi này được tách riêng, lúc đến nhà ăn, Thượng Hảo Hảo nhìn thấy Tiểu Đường thì hỏi: “Anh có thể trả lại điện thoại cho tôi chưa? Không phải anh nói rằng buổi tối sẽ đưa con tôi trở về hay sao, tôi vẫn chờ điện thoại của nó đấy!”
“...” Tiểu Đường hoảng hốt trong lòng, biết chuyện này không lừa được Thượng Hảo Hảo, nếu mãi vẫn không tìm thấy đứa trẻ hoặc là nó đã bị sói tha đi rồi thì cô sớm hay muộn cũng sẽ biết chân tướng
Tiểu Đường rối rắm một lát, rồi mới lắp bắp mở miệng: “Cô Thượng..
nếu gửi con trai cô đi vài ngày...”
Tiểu Đường còn chưa nói xong, Thượng Hảo Hảo đã sầm mặt lại, ngỡ ngàng hỏi: “Anh có ý gì?”
“Cô..
cô Thượng, cô9hãy bình tĩnh trước đã, hãy nghe tôi nói..., tối hôm qua, chúng tôi đưa con trai cô trở về, vừa rời khỏi biệt thự một lúc thì con trai cô đã tự chạy mất.” “Cái gì?” Giọng nói của Thượng Hảo Hảo rất nhỏ, nhưng giờ lại mang kinh hoàng, đau lòng khiển âm thanh cũng thay đổi.
Đôi mắt trợn to, con ngươi bỗng co rụt lại, trái tim nhảy lên tận yết hầu
Thấy khuôn mặt Thượng Hảo Hảo tái nhợt như trang giấy chỉ trong nháy mắt, Tiểu Đường với giải thích
“Cô Thượng, cô hãy bình tĩnh một chút, chúng tôi đã cho một nhóm đông ra ngoài tìm rồi...” Ai chẳng biết cánh rừng của gia tộc Phong này đầy mãnh thú như sói hoang, lợn rừng cơ chứ
Thượng Hảo Hảo trở nên rét lạnh, hốc5mắt lập tức đỏ lên, nét mặt lộ ra sự đau đớn tuyệt vọng
Đôi mắt đỏ hoe trên khuôn mặt xinh đẹp, dòng nước đảo quanh trong hốc mắt lại không rơi xuống, cái mũi nhỏ hồng hồng
Dáng vẻ xinh đẹp, đau lòng này khiến trái tim đàn ông cũng phải mềm yếu như một vũng nước vậy
Thượng Hảo Hảo bước chân trần trên sàn, đi về phía Tiểu Đường
“...” Tiểu Đường áy náy, mím đôi môi cương nghị lại
“Tại sao đến bây giờ anh mới nói cho tôi biết?” Giọng nói của Thượng Hảo Hảo khàn khàn,