*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 3ho nên mấy thứ này không thuộc về cô, cô cũng không phải người thế giới này.
Nhẫn nại thêm ngày mai, sau đó cô gả cho Phong Thích Minh là có thể tự do, dù có gian nan nữa cũng chỉ còn một ngày.
Thượng Hảo Hảo liên tục tự nhủ cho mình như vậy..
Cô mở vòi nước, dòng nước ào ào chảy ra
Thượng Hảo Hảo cúi người, dùng nước lạnh rửa mặt, khiến mình tỉnh táo lại
Sau đó cô đứng lên lấy khăn lau khô khuôn mặt.
Đúng lúc này, cánh cửa toilet bị xoay mở ra.
“...” Thượng Hảo Hảo lúc này mới định thần lại, vừa rồi vào quên khóa trái, theo bản năng vươn tay muốn đi khóa trái nhưng đã không còn kịp rồi
Người bên ngoài đã đẩy cửa vào..
Nhìn thấy người vào, tim Thượng Hảo Hảo vừa2mới thả lỏng lại đột nhiên nhảy lên tận yết hầu.
Tâm tình của cô ngày hôm nay giống như đi tàu vượt siêu tốc vậy.
Đôi con ngươi long lanh kinh ngạc nhìn Nhạc Phong ở cửa toilet.
Cô đứng tại chỗ, một cử động nhỏ cũng không dám, hai tay túm chặt lấy làn váy.
Không khí xung quanh cũng trở nên áp lực chỉ trong nháy mắt
Nhạc Phong chậm rãi đi đến, đóng cửa toilet lại, sau đó rắc” một tiếng, khóa trái lại
“...” Thượng Hảo Hảo giật mình hoảng sợ, bả vai run lên
Mím chặt môi, âm thầm nuốt nước bọt, đôi mắt trợn to nhìn Nhạc Phong không chớp mắt.
Nhạc Phong đi từng bước một đến trước mặt cô và dừng lại, môi anh phát ra tiếng cảnh cáo giống như ác ma vậy, lập tức đánh vào đáy7lòng Thượng Hảo Hảo.
Nhìn khuôn mặt cô trắng bệch, lọn tóc bên tai còn dính bọt nước
Một vẻ đau lòng xẹt qua đáy mắt Nhạc Phong, biết cô vừa tiếp xúc với anh liền sợ hãi.
Anh chậm rãi nâng tay lên quệt đi bọt nước bên tai cô, nhưng anh còn chưa chạm vào Thượng Hảo Hảo, Thượng Hảo Hảo theo bản năng hơi rụt cổ lại né tránh
Bàn tay thon dài, đẹp đẽ của Nhạc Phong khựng lại giữa không trung, nhẹ nhíu đầu lông mày
“...” Anh vừa nhíu mày, trong lòng Thượng Hảo Hảo lại bồn chồn, cô biết mình lại chọc anh mất hứng
Một hồi lâu sau, Thượng Hảo Hảo cúi mắt, không dám nhìn anh, giọng nói mỏng nhẹ, run rẩy: “Chuyện..
hôm nay, tôi không cố ý
Tôi say rượu, không..
không biết gì cả, tôi không cố9ý..
trèo lên giường của anh.”
Thượng Hảo Hảo từ đầu đến cuối vẫn chưa nhớ ra được sau khi uống rượu, cô đã đi vào phòng Nhạc Phong như thế nào, rồi lại trèo lên giường của anh như thế nào.
Bởi vì cô biết dựa vào sự chán ghét của Nhạc Phong đối với cô, anh không có khả năng làm chuyện ấy với cô
Cho dù làm cũng là không tình nguyện, giống như bốn năm trước vậy
Cho nên Thượng Hảo Hảo cho rằng thật sự là mình say, mình chạy vào phòng Nhạc Phong
“...” Thượng Hảo Hảo nói hết lời, Nhạc Phong cũng không hề trả lời.
Bàn tay khựng lại giữa không trung lại tới gần khuôn mặt của cô, nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên
Nhạc Phong biết cô đang sợ hãi anh, cho nên tay nắm cằm cô5cũng không dám dùng sức, dù biết rõ nhưng vẫn mở miệng nói: “Em sợ tôi?”
“...” Thượng Hảo Hảo bình tĩnh nhìn Nhạc Phong, môi mỏng quyến rũ hơi mím lại, không trả lời.
Cô bây giờ nhạy cảm, chỉ sợ mình nói sai một câu hoặc một chữ cũng sẽ khiến Nhạc Phong tức giận.
“Tôi thấy em không hề sợ Phong Thích Minh chút nào?”