Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 123: Công chúa giặt quần áo (2)



Mặc dù cậu đối xử với cô lạnh lùng, nhưng thật ra cô thấy cậu đối xử với cô rất tốt.

Về lâu về dài, cô cũng không thể không làm gì được, trước giờ ngoại trừ nhận lấy những gì người khác cho, thì cô chưa từng phải tự mình làm gì cả.

Cho nên cô cũng muốn làm cho cậu chút gì đó. Cô vừa mới nghĩ như vậy, đột nhiên có giọng nói từ phía sau truyền đến: “Cô Cảnh, cô đang làm gì thế?” Cảnh Y Nhân ngừng tay giặt quần áo một lát, quay đầu nhìn thấy quản gia Ngô, cô cười với ông ta: “Giặt quần áo! Suỵt!”, Cảnh Y Nhân đặt tay lên môi, làm động tác đừng có gây tiếng động.

“Đừng để cho những người khác biết, tôi muốn tặng cho cậu một niềm vui bất ngờ.”

“...” Niềm vui bất ngờ? Còn không kém kinh khủng bất ngờ là bao đâu.

Thế này mà gọi là lén lút ư? Người trong nhà đều biết hết rồi, chỉ có ngài Lục đi làm là chưa biết thôi. Quản gia Ngô khuyên bảo: “Cô Cảnh, cô đừng nên giật nữa. Quần áo này ngài Lục sẽ không mặc đâu.”

“Vì sao? Quần áo này vẫn còn tốt mà, chỉ bị bẩn một chút thôi, giặt một lát là sạch. Hơn nữa nước này cũng sạch mà.”

“...” Quản gia Ngô giận đến nghiến răng, nước này tất nhiên là sạch rồi. Sau khi cô Cảnh biến bể bơi thành bể cá, ngài Lục sợ nước ở đây lặng, cá sống trong này lâu sẽ chết, mới cố tình tốn một đống tiền để lắp đặt một cái máy bơm nước tự động ở sau vách bể bơi.

Lúc nào cũng có nước sạch được bơm vào bể, lỗ thoát nước bên dưới đã được mở ra, nước bẩn liền bị đẩy hết ra ngoài.

Chỉ vì nuôi mấy con cá phá hoại này, mỗi ngày phải lãng phí không biết bao nhiêu tài nguyên nước. Quản gia Ngô không biết nên giải thích với cô như thế nào, ngài Lục trở về nhìn thấy trong tủ quần áo có quần áo nhăn nhúm như vậy, chắc chắn là lên cơn giận, mà ông làm quản gia, làm sao có thể không quan tâm được.

Sắc mặt quản gia Ngô trầm xuống, ông nghiêm túc nói: “Cô Cảnh, cô đừng phí sức nữa, loại quần áo này ngài Lục sẽ không mặc đầu. Cô xem, tay áo đã bị rách rồi, rốt cuộc cô có biết rõ ngài Lục là ai không? Ngài ấy làm sao có thể mặc loại quần áo vừa bẩn lại vừa nhăn nhúm này được. Cho dù là những người làm như chúng tôi cũng sẽ không thể mặc nổi.”

Nghe vậy, Cảnh Y Nhân nhíu mày, tức giận đứng lên, hai tay chống nạnh, hôm nay quản gia Ngô to gan thật, dám nói chuyện với cô như vậy. Cô phản bác lại: “Phơi nắng xong là tốt rồi.” “...” Quản gia Ngô quả thực kinh ngạc. Cô Cảnh này rốt cuộc không biết rõ chồng mình là nhân vật như thế nào, hay là có thật sự đã quên rồi? “Phơi nắng cũng vẫn không thể đưa cho ngài Lục...”

“Không cần ông quan tâm. Tôi sẽ giặt sạch, ông tránh ra.” Cảnh Y Nhân tức giận gào lên, tùy tiện chỉ vào một hướng ở vườn hoa, bắt quản gia Ngô phải đi.

“...”Quản gia Ngô không còn cách nào, lại không thể bất kính với cô, đành phải rời đi trước. Cảnh Y Nhân nổi cáu vì người trong nhà này tuy rằng đối đãi với cô lễ độ hơn, nhưng thật ra trong lòng vẫn coi cô như kẻ ngốc.

Thật sự nghĩ rằng cô ngốc đến độ không biết là quần áo khi giặt có thể bị nhăn hay sao?

Tuy cô sinh ra bình dân, nhưng sống ở hoàng cung mà lớn lên như vậy, ngẫu nhiên rất nhiều quần áo của hoàng đế cữu cữu là do cô tự mình chỉ huy cung nữ giúp ủi phẳng, không có một nếp nhăn nào.

Không ăn thịt lợn chẳng lẽ chưa từng thấy lợn chạy hay sao?

Cảnh Y Nhân tiếp tục ngồi xổm xuống giặt quần áo.

Quản gia Ngô chắc đã nói chuyện này cho cô giúp việc, chẳng bao lâu sau một cô giúp việc tới nói rằng cô ta sẽ dẫn Cảnh Y Nhân đến chỗ khác để giặt.

Sau đó cô giúp việc dẫn Cảnh Y Nhân đến nhà vệ sinh trong nhà rồi đưa cho cô nước giặt quần áo và chậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.