*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 3i cũng đồn đại boss là vì một người phụ nữ nên mắt mới mù, cụ thể thì anh ta cũng không rõ ràng lắm
Chẳng lẽ anh ta thật sự hiểu sai ý rồi sao? Vừa rồi boss hỏi Thượng Hảo Hảo “Em thật muốn đi cùng cậu ta? Em thật sự chán ghét tôi như vậy?” Lúc ấy, anh ta cũng khiếp sợ đến mức không dám tin.
Không chỉ anh ta, tin rằng các Ti úy khác cũng bị chấn động.
“Nếu boss không thích em thì không thể tốt hơn, em gả cho anh, anh giúp em đưa con trai về.” “...” Thượng Hảo Hảo im lặng, cô vốn không muốn gả cho Phong Thích Minh.
Hơn nữa Ti úy Lãnh còn nói với cô những lời ấy, lúc này cô hoài nghi Phong Thích Minh có thể thật sự giúp2cô cứu con trai về sao? Nghĩ đến đây, Thượng Hảo Hảo do dự một lát, dường như đã ra một quyết định trọng đại, mở miệng nói: “Nếu tôi nói cho anh biết Nhạc Phong chính là cha ruột của Tiểu Ca, anh có năng lực giúp tôi lấy con trai về sao? Nếu anh có thể làm được, tôi sẽ gả cho anh.” “Khụ khụ khụ!” Phong Thích Minh lập tức vỗ mạnh ngực, hai mắt trừng đến mức sắp bật ra
Nghe thấy Thượng Hảo Hảo nói vậy, Phong Thích Minh thiếu chút nữa bị sặc chết bởi khói thuốc, sặc đến mức nước mắt cũng ứa ra.
Vội nghiền đầu mẩu thuốc lá vào gạt tàn trong tay.
Thượng Hảo Hảo tiếp tục nói: “Chuyện này có thể Nhạc Phong còn chưa biết, cho nên tôi muốn mang con trai7đi trước khi anh ấy biết được
Bằng không anh ấy vĩnh viễn sẽ không trả con trai lại cho tôi, anh có thể giúp tôi đưa Tiểu Ca ra à?”
“...” Trái tim Phong Thích Minh hôm nay bị kích thích giống như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy.
Vị hôn thê của anh ta bị boss kéo lên giường, sau đó phát hiện boss thích vị hôn thê, khó khăn lắm mới đưa được người phụ nữ này về, giờ cô ấy lại nói cho anh ta rằng con trai cô là cốt nhục của boss.
Thế này thì anh ta cướp với boss như thế nào được? Một trận chiến hoàn toàn không có phần thắng, đánh hay là không đánh?
Tình địch là ông chủ anh ta, thật sự là quá khó khăn.
Phong Thích Minh quyết đoán trả lời: “Không thể!”
Anh ta9còn chưa tính là bố dượng, không tính là chồng, cùng cha ruột người ta cướp đứa trẻ, trên lý luận đã không thể nào nói nổi
Huống chi lại còn là con của boss.
Cướp thế nào cũng không có khả năng thắng!
“Chuyện đó cũng không có gì phải nhiều lời
Xin anh đừng nói cho Nhạc Phong.” Nói xong, Thượng Hảo Hảo tiếp tục sắp đồ
“...” Đừng nói cho boss? Chỉ sợ boss đã sớm biết.
Trong đầu Phong Thích Minh nhớ lại sáng nay, lúc anh ta đi ra biệt thự Ước Phong đã gặp bác sĩ Tần, lúc ấy bác sĩ Tần vốn muốn nói với anh ta điều gì, kết quả sắc mặt quản gia không dễ nhìn cho nên không nói gì cả mà đi vào
Dù là như vậy, giọng nói của Phong Thích Minh vẫn mang theo vài5phần trêu chọc mà hỏi Thượng Hảo Hảo
“Em tin tưởng anh sẽ không nói ra ngoài như vậy à.”
“Tôi chỉ tin là anh không phải ngụy quân tử.”
“Anh đương nhiên không phải ngụy quân tử, anh căn bản ngay cả quân tử cũng không phải.”
Phong Thích Minh âm mưu thuyết phục Thượng Hảo Hảo, tiếp tục nói.
“Em xem, chỗ anh ăn ngon ở tốt, muốn thăm con trai, anh có thể tùy thời chở em lên tìm con trai
Nếu boss không thích em, em gả cho anh lại không thiệt, hơn nữa anh nhỏ hơn em một tuổi, em lợi bao nhiêu
Lỡ boss thích em, em theo anh lại càng không có hại
Một vụ mua bán cũng không thiệt đấy chứ?”
“Anh cảm thấy được sau khi tôi gả cho anh, anh và Nhạc Phong gặp nhau sẽ không xấu hổ?”