*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trên bàn ăn đặt một bát cháo thịt, trứng muối để giải nhiệt, bên dưới đè lên một tờ giấy
“Anh đi làm đây
Em ăn cháo đi
Anh đã giúp em xin nghỉ ở trường rồi
Hôm nay em cứ nghỉ một ngày cho khỏe.” Nhìn tờ giấy nhắn lại, khuôn mặt trong sáng, rạng rỡ của Quý Quân Tuyết nở một nụ cười
Trong đầu chợt hiện ra, hình như tối qua anh Cảnh Triệt đã chăm sóc cậu cả một đêm
Cho cậu uống nước..
uống thuốc..
Uống nước, uống thuốc? Lúc này Quý Quân Tuyết mới mơ hồ nhớ tới chuyện tối qua, cậu giật mình, đột nhiên trợn tròn mắt, không thể tin nổi mà nhéo mình một cái
Nhất định là cậu nằm mơ, anh Cảnh Triệt sao có2thể dùng miệng mớm thuốc cho cậu được chứ
Hai người bọn họ đều là con trai mà..
Quý Quân Tuyết đột nhiên suy nghĩ một lúc, lại thấy chuyện này vẫn có khả năng
Anh Cảnh Triệt luôn cực kỳ săn sóc cậu, tối qua chỉ sợ cậu đã không chịu uống thuốc nên anh ấy bị ép, không còn cách nào mới có thể dùng cách đó.
Nghĩ vậy, không hiểu sao, trong lòng Quý Quân Tuyết cảm thấy hơi thất vọng...
Hôm nay, Cảnh Triệt về sớm hơn bình thường một chút
Nghĩ tới trong nhà còn có người bệnh nên mới hơn ba giờ, anh ta đã nghỉ làm sớm và về nhà
Lúc về đến nơi đã là ba, bốn giờ.
Cảnh Triệt đỗ xe xong, bước xuống và7đi qua vườn tới cửa chính của biệt thự.
Anh ta lấy chìa khóa ra định mở cửa
Nhưng còn chưa kịp mở thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
“Cảnh Triệt!” Giọng nói nũng nịu của một người phụ nữ vang lên.
Tay cầm chìa khóa của Cảnh Triệt khựng lại, sau đó “leng keng” một tiếng, chùm chìa khóa rơi xuống đất.
Không cần quay đầu lại, Cảnh Triệt cũng biết người đến là ai.
Cảnh Triệt cúi người xuống nhặt chìa khóa, sau khi đứng thẳng lên mới không nhanh không chậm mà quay đầu lại.
Anh ta thờ ơ nhìn người đang đứng ở bên ngoài bờ rào thấp của vườn hoa, đó là Quý Quân Mỹ, cô ta mặc một bộ váy màu xanh9nước biển, tóc dài xõa xuống vai, đeo một chiếc túi xách bên hông
Vẻ mặt của Cảnh Triệt giống như sự xuất hiện của cô ta không hề quan trọng vậy
Quý Quân Mỹ đẩy cổng sắt ra, đi từng bước trên đường lát đá tới thẳng cửa chính, đứng trước mặt Cảnh Triệt
Cảnh Triệt nhìn cô ta đầy thờ ơ, làm Quý Quân Mỹ thấy hơi căng thẳng
“Cảnh Triệt..
Em..
Chuyện kết hôn tháng trước..
Thật..
Thật sự xin lỗi!”
“...” Cảnh Triệt vẫn thờ ơ nhìn Quý Quân Mỹ như trước, không hề có chút dao động nào
Đối với Cảnh Triệt, người phụ nữ này vốn dĩ là người có cũng được mà không có cũng không sao
“Mấy ngày trước, em nghe Quận Tuyết nói anh vẫn đang chờ em5trở lại, thế nên hôm nay em cố ý tới tìm anh.” “...” Chẳng trách hôm đó Quý Quân Tuyết cứ kiên quyết muốn đi, hóa ra Quý Quân Mỹ đã liên lạc với cậu.
“Cô tìm tôi có chuyện gì không?” “..” Thấy thái độ xa cách của Cảnh Triệt, Quý Quân Mỹ nghẹn họng, không nói nên lời.
Tìm anh ta có chuyện gì? Thái độ ấy giống như không hề hy vọng cô ta trở lại vậy
Nhưng rõ ràng Quân Tuyết nói tới giờ, Cảnh Triệt vẫn đang chờ cô ta quay lại, không quên được cô ta mà
Thế nên hôm nay cô ta mới thử thăm dò xem có thể vãn hồi chuyện với Cảnh Triệt hay không
Tuy anh ta không cho nhiều tiền3lắm nhưng dù thế nào thì anh ta cũng là một tổng giám đốc, mỗi tháng cho cô ta tiền sinh hoạt phí vấn du då.