Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 131: Dùng bữa thôi



Nhưng vì phải giữ hình tượng tao nhã trước mặt Lục Minh nên cô ta chỉ lạnh mặt cảnh cáo: “Cô Cảnh! V Cô không thấy là chúng tôi đang bàn chuyện công việc sao? Phiền cổ đừng quấy rầy nữa.”

“...” Cảnh Y Nhân dường như bây giờ mới phản ứng lại, cô nàng mắt lên nhìn Lý Đồng, rồi lại nhìn về phía Lưu tổng, cô phát hiện ra mọi người ngồi ở bàn lại đang nhìn cô.

Cảnh Y Nhân cười khẽ một tiếng, rồi cố ý mở miệng ra vẻ là bây giờ mình mới phát hiện ra: “Tôi quấy rầy các vị sao?” “...” Cảnh Y Nhân hỏi vậy khiến mọi người ở đây cũng không biết phải trả lời sao nữa. Ở đây có gần một nửa số người biết Cảnh Y Nhân là phu nhân của Lục Minh, nhưng hôm nay Lục Minh dẫn cô đến không biết là có ý gì, bọn họ cũng không dám đoán lung tung.

Mà những người không biết Cảnh Y Nhân thì càng không dám có yêu cầu gì cũng như không dám trách gì cô, dù sao cô cũng là người phụ nữ mà Lục Minh dẫn đến.

Đặc biệt là Lưu tổng, ông đã từng nghe tới những scandal kia của Cảnh Y Nhân, nhưng ông lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy rồi, Cảnh Y Nhân gõ bàn không chỉ một lần, mà Lục Minh ngồi bên cạnh lại coi như không nghe thấy, cũng không ngăn lại, thì chứng tỏ là Lục Minh dung túng cho bà vợ xinh đẹp này làm như vậy.

Nếu Lục Minh đã không để ý thì bọn họ sao có thể quan tâm, chút quan sát đó mà không có thì sao có thể lăn lộn trên thương trường được chứ. Lưu tổng nhìn cảnh Y Nhân rồi mở miệng cười ha ha: “Không quấy rầy! Đâu có quấy rầy đâu! Cô Cảnh, cô cứ tiếp tục.” Cảnh Y Nhân cười đắc ý nhìn Lý Đồng.

Lý Đồng tức muốn trào máu, không thể ngờ là Lưu tổng vì muốn nịnh bợ Lục Minh mà đi bợ đỡ Cảnh Y Nhân.

Cô ta chuyển sang nhìn Lục Minh, thấy anh vẫn cầm điện thoại di động, hoàn toàn không để ý đến.

Lý Đồng chỉ có thể nén giận rồi tiếp tục đàm phán với Lưu tổng. Cảnh Y Nhân cầm điện thoại di động tiếp tục gõ, đột nhiên trong tay trống không, điện thoại di động bị người khác rút đi.

Cảnh Y Nhân ngẩng lên nhìn Lục Minh, cũng không biết anh ấn cái gì trên điện thoại của cô mà khi điện thoại được trả lại trong tay, những hình khối trong điện thoại đều không còn nữa, cả trò chơi mà cô chơi cũng không còn.

Ngay khi cố định chất vấn Lục Minh tại sao lại xóa trò chơi của cô thì đột nhiên cái bụng của Cảnh Y Nhân kháng nghị kêu lên “ùng ục ùng ục“. Cảnh Y Nhân theo bản năng dùng tay vỗ bụng. Tiếng bụng cô kêu không lớn, bình thường sẽ rất khó phát hiện ra, lại thêm mọi người trên bàn đang nói chuyện nên không ai nhận ra bụng cô đã sớm đói rồi.

Mà Lý Đồng và Lưu tống đang bàn luận hăng say, giống như trong một lát chưa thể ngừng lại. Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng ngắt lời Lý Đồng: “Chúng ta dùng bữa trước đã! Ăn xong rồi bàn tiếp!” “...” Lục Minh vẫn chưa nói lời nào bỗng nhiên mở miệng, câu đầu tiên lại không phải là bàn chuyện mà là bảo mọi người dùng bữa, điều này làm cho Lý Đồng có chút ngạc nhiên.

Cô ta đi theo Lục Minh lâu như vậy, vẫn hiểu rõ tác phong làm việc của Lục Minh, khi đi công tác, nếu chưa làm xong thì sẽ không làm chuyện khác, kể cả là dùng bữa hay là ngủ.

Lý Đông ngạc nhiên nhìn Lục Minh: “Lục tổng!... Em chỉ cần một chút nữa...”

“Dùng bữa trước đã.” Giọng nói lạnh lùng của Lục Minh rất nhẹ, nhưng không cho phép bất cứ ai nghi ngờ.

“...” Lý Đồng không hiểu tình hình ra sao, cô đã sắp bàn xong điều khoản phải bàn cuối cùng rồi, thế mà Lục Minh nói một câu đã phải thay đổi ngay.

Cô ta không dám có ý kiến gì, chỉ thu dọn văn kiện rồi gọi nhân viên phục vụ bê đồ ăn lên.

Lưu tổng ở bên cạnh cũng thấy bực bội, đã sắp bàn xong rồi, không đợi một lát nữa được hay sao? Không phải Lục Minh định thay đổi ý kiến chứ? Nghĩ vậy Lưu tổng căng thẳng, cố gắng nở nụ cười đồng ý với Lục Minh: “Không sao! Ăn xong rồi bàn tiếp cũng vậy mà.” Cảnh Y Nhân nhấc mắt nhìn Lục Minh, cũng không biết sao đột nhiên anh lại muốn dùng bữa nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.