*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phong Thiên Lãnh nhếch khóe miệng nói một câu: “Tôi cảm thấy không cần thiết phải nói chuyện, Phong Thiên Lãnh tôi từ trước tới nay không giỏi nói năng, cũng đã sớm nghe ngài Cảnh trong thương trường chỉ cần một cái miệng là có thể thắng đám quần hùng rồi.”
“Tôi lại biết rất rõ mục đích ngài Cảnh tới nước T lần này, cũng không muốn thua võ mồm trước ngài Cảnh, nếu để mất Quận Tuyết thì vụ làm ăn này của tôi lỗ to rồi.”
Cảnh Triệt cười khẽ
“Ti úy Lãnh cũng quá thận trọng rồi, chẳng qua tôi chỉ đề nghị cùng uống tách cà phê thôi
Từ lúc ra khỏi cửa đến giờ, Quân Tuyết còn chưa uống một giọt nước nào cả, em ấy cũng khát nước mà.” “...”3Nghe vậy, Phong Thiên Lãnh đưa mắt sang nhìn Quý Quân Tuyết hỏi
“Em muốn uống cà phê không?” “...” Quý Quân Tuyết nhìn thoáng qua Cảnh Triệt, rồi quay lại nhìn Phong Thiên Lãnh và khẽ gật đầu
Ba người lại tìm một quán cà phê
Giờ này cũng không nhiều người uống cà phê, mặc dù là thương hiệu cà phê quốc tế lớn, nhưng cũng chỉ có lác đác vài người khách
Vào trong quán, Phong Thiên Lãnh vừa nhìn đã nhận ra một người quen cũng đang uống cà phê ở đây
Thượng tá Hình của đội quân tư nhân của gia tộc Phong
Gã hơi đưa lưng về phía Phong Thiên Lãnh, không nhìn thấy anh ta.
Phong Thiên Lãnh không đến chào hỏi gã, anh ta và vị thượng tá này không thân quen lắm
Không0thấy nhân viên phục vụ hướng dẫn nên ba người ngồi vào bàn sát cửa sổ
Ba người chọn cà phê, lần này Cảnh Triệt trực tiếp nói thẳng
“Ti úy Lãnh, tôi nghe Quân Tuyết nói trong khoảng thời gian này, anh đối xử và chăm sóc rất tốt và chu đáo với em ấy.”
“...” Nghe vậy, Phong Thiên Lãnh quay đầu sang cười với Quân Tuyết đang ngồi bên cạnh, vừa mừng vừa vui mà giơ tay xoa đỉnh đầu Quý Quân Tuyết
Xem ra lòng tốt của anh ta đã được Quý Quân Tuyết ghi nhớ trong lòng rồi.
Cảnh Triệt nhếch khóe miệng nói: “Quân Tuyết còn nói anh đã đồng ý với em ấy rằng chỉ cần đền bù tổn thất cho anh thì anh sẽ thả em ấy về nhà đúng không?”
“...”5Nghe vậy, sắc mặt Phong Thiên Lãnh sầm xuống, anh ta biết ngay Cảnh Triệt đang cố tình dẫn dụ anh ta mà
“Đúng là tôi đã nói thế, thì sao? Chẳng lẽ ngài cảnh định giúp Quân Tuyết trả lại tiền à?” “Em ấy là vợ hợp pháp của tôi, đương nhiên đó là nghĩa vụ của tôi rồi.” Phong Thiên Lãnh khinh thường cười khẩy một tiếng
“Chỉ cần ngài cảnh có bản lĩnh trả lại tôi một trăm triệu thì tôi sẽ tự mình đưa Quân Tuyết về.”
“Tự đưa về thì không cần đâu, tôi sẽ đưa Quân Tuyết quay về.” “Ngài Cảnh chắc chắn là có thể đưa đủ số tiền ấy sao?” “Ti úy Lãnh chờ ngày mai xem giấy tờ là biết ngay tôi có đủ tiền hay không.” Phong4Thiên Lãnh nhắc nhở: “Ngài Cảnh, tôi muốn tiền của ngài, chứ không phải là tiền mà ngài mặt dày mày dạn vay của boss nhà chúng tôi, ngài đừng làm nhé.” “Yên tâm, ti úy Lãnh nhất định sẽ nhận được tiền mà Cảnh Triệt tôi kiếm được.”
“Được! Tôi sẽ chờ tin tốt của anh.”
Phong Thiên Lãnh đã sớm tính đến vốn lưu động của công ty mà Cảnh Triệt tham ổ được
Anh ta sẽ chờ Cảnh Triệt vào bẫy, nhất định sẽ không để số tiền vốn này được chuyển tới tài khoản ngân hàng của Cảnh Triệt
Anh ta sẽ khiển Cảnh Triệt không chỉ mất vị trí trong công ty mà cũng không thể đưa Quý Quân Tuyết đi được nữa...
Buổi tối hôm đó, Cảnh Triệt nhận được một cuộc điện9thoại từ tài vụ của công ty
“Cảnh tổng, ngân hàng xảy ra chút vấn đề, họ đóng băng món nợ mà ngài định chuyển, tôi chưa xác định được khi nào thì mở lại, bọn họ nói là đang bảo trì hệ thống và sẽ bồi thường tổn thất lại lúc cho ngài.”