*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 9��...” Nghe vậy, Cảnh Triệt nhíu mày: “Cha tôi không ở nhà sao?” “Ông chủ đi ra ngoài từ chiều đến giờ vẫn chưa về, phu nhân và thiếu gia Cảnh Hi đi du lịch mấy ngày mới về ạ.” Nghe vậy, Cảnh Triệt ngỡ ngàng, rõ ràng vừa rồi cha còn tức tối bắt anh ta về, sao lại đi đâu rồi? Nghĩ đến đây, trái tim Cảnh Triệt bỗng nhảy lên tận yết hầu, dường như nghĩ đến điều gì, đột nhiên xoay người chạy về phía xe đang đỗ trước cổng
Anh ta vội vã vào xe rồi lập tức lái về nhà, đồng thời lấy điện thoại gọi cho Quý Quận Tuyết...
Quý Quân Tuyết vào nhà, đặt rau dưa và thịt vừa mua vào phòng bếp, đang rửa rau trước bồn thì nghe được phòng khách3có người dùng chìa khóa mở cửa, sau đó có người bước vào
Quý Quân Tuyết cười nhẹ một tiếng, vừa cúi đầu rửa rau, vừa nói to
“Có phải anh mang gì về không?” Quý Quân Tuyết vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng đóng sầm cửa lại rầm!” một tiếng
Quý Quân Tuyết giật mình hoảng sợ, tay đang rửa rau run lên, cho rằng Cảnh Triệt đã gặp phải chuyện gì mà phát hỏa, cậu vội dùng khăn lau tay rồi đi ra phòng bếp
Cậu vừa đi đến phòng bếp thì bỗng dưng thấy Cảnh Đức Chính ngay trước mắt
Quý Quân Tuyết ngỡ ngàng, còn chưa kịp há miệng chào hỏi Cảnh Đức Chính thì đột nhiên, Cảnh Đức Chính vô tình, lãnh khốc hung hăng tát vào mặt Quỷ Quân Tuyết một cái
Cái tát này vừa vang vừa0ác
Ông ta nghiến răng nghiến lợi, chửi ầm lên, hận không thể giết người
“Cái thằng biến thái không biết xấu hổ kia! Câu dẫn con tao đã đành! Không ngờ mày còn làm hại Cảnh Triệt tán gia bại sản nữa chứ! Cái thằng tai họa kia! Mày còn sống làm cái gì hả!? Sao mày không chết đi!?”
Một cái tát thình lình khiến Quý Quân Tuyết ngây ngẩn, bên tai truyền đến tiếng mắng và tổng giận của Cảnh Đức Chính, nhưng cậu vẫn không hiểu ông ta có ý gì
Khi Cảnh Đức Chính lại định vung một cái tát nữa thì Quý Quân Tuyết lập tức nắm chặt lấy cổ tay Cảnh Đức Chính, ngăn chặn cái tát thứ hai lại.
Ông lão trước mặt là cha Cảnh Triệt, mặc dù bị đánh nhưng Quý Quân Tuyết cũng5không thể đánh trả Cảnh Đức Chính được, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ để mặc Cảnh Đức Chính đánh mình như vậy.
Quý Quân Tuyết càng ngày càng túm chặt cổ tay ông ta, cậu cảnh cáo: “Bác không thể nói năng một cách tử tế hay sao? Khi nào con trai bác trở về mà nhìn thấy mặt cháu, bác cảm thấy anh ấy sẽ đứng về phía ai?”
Quý Quân Tuyết không muốn uy hiếp Cảnh Đức Chính, nhưng chỉ có phương pháp này mới hiệu quả
Một câu này quả nhiên uy hiếp được Cảnh Đức Chính, ông ta tức giận đến mức lập tức hất tay Quý Quân Tuyết ra, chỉ vào cậu mà nhục mạ
“Mày..
bây giờ mày cút ngay cho tao! Cút ngay khỏi A Triệt nhà tao đi! Cút ra khỏi căn nhà này!4Đồ dơ bẩn!” “...” Dơ bẩn?
Quý Quân Tuyết đè nén sự tủi thân và tức giận trong lòng xuống, dùng sức mím môi lại, nhẹ giọng nói một câu khiển Cảnh Đức Chính tức giận đến mức chỉ muốn hộc máu
“Dù cháu dơ bẩn, kinh khủng đến thế nào đi nữa, con trai bác vẫn yêu cháu, muốn cháu
Chỉ cần anh ấy không đuổi cháu đi, cháu vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh ấy đâu.”