*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bọn họ cũng không tổn thương bất cứ ai, vậy mà những người ở xung quanh lại không ngừng tổn thương bọn họ.
Một lát sau, Cảnh Triệt thờ ơ nói: “Cha, Quân Tuyết sẽ không làm những chuyện đó đâu.”
“Con nói thế là có ý gì? Ý của con là cha đang nói dối, hãm hại cậu ta sao!?” “...” Cảnh Triệt vốn không muốn làm Cảnh Đức Chính mất mặt, nhưng anh ta không muốn chuyện như vậy xảy ra một lần nữa, lại càng không muốn chuyện này làm to đến mức tới tận tòa án
Đến lúc đó, người chịu thiệt nhất định là Quân Tuyết nhà bọn họ.
Bởi vì mối quan hệ của bọn họ không thể lộ ra ngoài ánh sáng nên cho dù Quý Quân Tuyết không làm sai bất cứ chuyện gì, nhưng cuối cùng vẫn3sẽ bị người ta chỉ chỏ như cũ
Mọi người vẫn sẽ gán những tội danh kia lên đầu Quý Quân Tuyết vô tội, chỉ vì bọn họ là người đồng tính,
Cảnh Triệt cố ý nói dối, đe dọa nói: “Trong nhà có gắn máy theo dõi nhỏ bằng đầu kim.” “...” Nghe vậy, Cảnh Đức Chính chợt sững sờ, dại ra mà nhìn Cảnh Triệt
Gương mặt ông ta vì lúng túng mà đỏ lên, sau đó xanh mét lại, cuối cùng trở nên trắng bệch
Ông ta xấu hổ dời mắt đi, nhìn thẳng lên trần nhà.
Hồi lâu sau, ông ta mới lấy lại tinh thần, chất vấn: “Con..
tự nhiên lắp máy theo dõi ở nhà làm gì?”
“Đề phòng trộm vặt ạ!”
“...” Phòng trộm vặt? Cảnh Đức Chính xấu hổ tới mức mặt đỏ bừng lên, nằm thẳng ra mà nhìn trần nhà,0đôi mắt liếc trái liếc phải.
“Cái nhà rách nát kia của con có cái gì đắt tiền để trộm chứ?” “Nhiều lắm ạ
Trước đây tốt xấu gì thì con cũng là tổng giám đốc, có rất nhiều tài liệu công ty đều để ở nhà
Nếu có kẻ tới trộm tài liệu thì có phải sẽ thiệt thòi lớn rồi không? Đương nhiên con phải lắp máy theo dõi ở nhà rồi.”
“...” Cảnh Đức Chính vẫn cố giữ mặt mũi, liều chết nói: “Có máy theo dõi thì vừa hay, đến lúc đó sẽ có chứng cứ để kiện tên nhóc chết tiệt tha kia...”
“...” Cảnh Triệt yên lặng, giống như đang ra một quyết định trọng đại nào đó.
Anh ta thản nhiên nói: “Cha! Chúng ta giao dịch đi?”
“Cái gì?” Cảnh Đức Chính quay sang, mờ mịt nhìn Cảnh Triệt.
“Con sẽ rút5đơn kiện Cung Tư Vũ để đổi lấy sự tự do cho con và Quân Tuyết có được không? Sau này đừng hỏi tới chuyện của bọn con nữa
Còn 10% cổ phần của công ty thì sau này con sẽ nghĩ cách trả lại cho cha.”
“Cái gì?” Nghe vậy, Cảnh Đức Chính tức đến mức suýt nữa đã nhảy dựng lên mà gào thét
Không ngờ con trai ông ta lại ra điều kiện đó với ông ta
Nói đi nói lại thì con trai ông ta vẫn muốn qua lại với thằng nhóc thổi tha kia đây mà! Vì cái chân vẫn đang bị thương nên Cảnh Đức Chính đành phải nằm lại xuống giường
“Ý của con là con căn bản không định chia tay với tên nhóc chết tiệt tha kia sao?”
“...” Từ khi nào mà anh ta từng có ý định4này cơ chứ? “Hủy đơn kiện Cung Tư Vũ vốn là chuyện mà con nên làm, cái chân này của cha bị gãy là vì thằng nhóc thối tha kia, cha sẽ không bỏ qua như vậy đâu!” Không thể nói thông với Cảnh Đức Chính nên Cảnh Triệt cũng lười nói thêm
Nếu không được đồng ý thì không cần phải nói nhiều nữa
“Đã như vậy, con sẽ kiện Cung Tư Vũ cho cô ta ngồi tù
Nếu không phải vì chân của cha bị gãy thì con căn bản sẽ không nhượng bộ.” Nói xong, Cảnh Triệt lập tức đứng lên, khẽ gọi một tiếng: “Quân Tuyết! Chúng ta về nhà thôi!”
“...” Nghe vậy, Cảnh Đức Chính chợt mở to mắt, tìm Quý Quân Tuyết khắp phòng, thấy cửa nhà vệ sinh bị vặn mở cạch một tiếng rồi từ từ mở9ra, sau đó, Quý Quân Tuyết đi ra khỏi nhà vệ sinh.