Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 286: Một màn lúng túng



Anh bất ngờ tiến thêm một bước... khẽ hôn lên cánh môi cô. 34 Động tác của Lục Minh vừa mềm mại vừa khoan thai, như thể đang cố ý trêu chọc, dẫn dụ cô, một dòng điện xuyên vào trong tim Cảnh Y Nhân. “...” Cuốn sách ảnh trong tay Cảnh Y Nhân rơi xuống đất, vài bức hình trong đó rơi ra.

Lục Minh đột nhiên ôm lấy cô, hơi thở nặng nề phả lên mặt cô. Hai người đè lên nhau ngã xuống giường. “...” Lục Minh nhận ra anh đã phải kìm nén quá lâu, càng nhẫn nại càng gian nan, càng lúc càng khó kiềm chế. Anh vốn định để dành lần đầu tiên của bọn họ vào đúng ngày sinh nhật của cô, cũng chỉ còn khoảng mười ngày nữa. Nhưng giờ khắc này mỗi một tế bào trên cơ thể anh đều kêu gào, thậm chí cố gắng kìm lại, đáy lòng mỗi lần phải tự nói với bản thân nên dừng lại.

Hôn một chút là được.

Thế là lại hôn một lần cuối cùng.

Mau dùng lại! Mau buông cô ấy ra! Lục Minh càng tự nói với mình như thế, càng làm cho mình mê muội, đắm chìm trong đó, căn bản không có cách nào dừng lại được.

Anh không muốn chịu đựng thêm nữa, nhưng lại nhẫn nại không muốn tiếp tục...

Nụ hôn của anh tràn ngập sự cướp đoạt, thanh âm khàn khàn, hô hấp nặng nề.

“Y Nhân!”

Cho anh nhé?”

“...” Cho cái gì? Cảnh Y Nhân bị hôn đến ý loạn tình mê, căn bản không hiểu anh đang nói cái gì.

“Trao em cho anh, để anh che chở cho em cả đời.” “...Ừm!” Cảnh Y Nhân rên khẽ một tiếng, đầu óc trống rỗng, căn bản không nghe thấy Lục Minh nói gì nữa.

Lục Minh hoàn toàn coi như cô đã ngầm thừa nhận.

Ngay trong giây phút Lục Minh kéo váy áo xộc xệch của Cảnh Y Nhân lên, “Kẹt kẹt” một tiếng của phòng bị mở ra. “Đây là phòng của Lục Minh, bình thường nó rất ít...” Ngô Tú Quyền dẫn theo vài vị bề trên thân thiết bên nhà ngoại giới thiệu nhà cửa cho bọn họ, kết quả trong nháy mắt cửa mở ra lại gặp phải con trai và con dâu đang lăn lộn trên giường.

Nhất thời mọi người đều hóa đá tại chỗ. “...”Ngọn lửa tình của Lục Minh đang bốc cháy hừng hực, giống như bất ngờ bị dội cho một chậu nước, liền tắt ngấm đi. Anh kéo chăn mỏng che cho Cảnh Y Nhân, mặt mũi đen sì bỗng nhiên quay qua nhìn chằm chằm vào mẹ mình. “Đi ra ngoài!” Lục Minh gầm nhẹ một tiếng. Đôi mắt Ngô Tú Quyên trợn lên như chuông đồng, bị con trai quát một tiếng, bà cả kinh đến độ bả vai run lên. Bà lúng túng dừng tay lại, nháy mắt với con trai, ý nói anh chừng mực một chút, trong nhà có nhiều khách. “Hai vợ chồng ban ngày ban mặt chơi đùa trên giường cái gì, tối đến về nhà mà chơi, trong nhà còn đang đông khách như vậy! Còn không mau lên!” Ngô Tú Quyên quay đầu lại: “Thật ngại quá à. Bây giờ thanh niên trẻ tuổi đều như vậy, đi tới phòng tôi ngồi một chút đi.” Nói rồi Ngô Tú Quyên quay đầu sang nhắc nhở con trai: “Lát nữa nhanh xuống ăn cơm nhé.”

“...” Lục Minh cắn răng hung hăng trừng mắt với Ngô Tú Quyên, nhìn bà đóng cửa phòng rồi mới thu ánh mắt lại. Anh nhẹ nhàng gỡ tấm chăn che chắn cảnh Y Nhân ra, thấy khuôn mặt nhỏ của cô đã đỏ hồng rồi.

Anh cười nhẹ với cô một tiếng. Xem ra lần đầu tiên của bọn họ nhất định phải tìm một chỗ an toàn mới được.

Rồi Lục Minh từ trên người cô đứng dậy, sửa sang lại quần áo trên người một chút.

“Muốn nghỉ ngơi một lát không?” Cảnh Y Nhân lắc đầu, lúng túng khó khăn ngồi dậy từ trên giường rồi chỉnh trang lại quần áo của mình. Lục Minh xoay người đi đến trước bàn đọc sách, khom lưng nhặt cuốn sách ảnh Cảnh Y Nhân làm rơi trên đất ban nãy lên. cảnh Y Nhân thấy Lục Minh nhặt từng tấm ảnh bị rơi ra.

Một bức trong số đó, cô liếc mắt liền thấy bức ảnh có rất nhiều người, ngoại trừ Lục Minh cô còn nhận ra hai người nữa.

Một người là Phó Minh Tuấn, thật sự không nhận ra nổi một Phó Minh Tuấn lịch thiệp như thế, kiểu tóc như nam thần tượng phim Hàn, gương mặt mang theo vẻ điềm đạm lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.