“Biển số xe mà cô vừa nói chính là biển số xe của chồng cô, cậu Lục đây.” Nghe vậy, con ngươi Cảnh Y Nhân bỗng co rụt lại, cổ mở to mắt nhìn Lục Minh. Lục Minh vẫn ung dung bình thản, lười nhác ngồi tựa vào ghế sô pha, vắt chéo chân, hai tay đan vào nhau. Lúc người đội trưởng đặt câu hỏi, thư ký đội cảnh vệ cũng đồng thời vừa ghi biên bản, vừa ghi âm tất cả những lời cảnh Y Nhân đã nói. “Cô Cảnh, có người nghi ngờ cô không phải là Cảnh Y Nhân trước kia, mà là đồng bọn của thủ phạm. Chuyện này có liên quan tới vấn đề an ninh quốc gia, bởi vậy chúng tôi cần lấy máu của cô để xét nghiệm ADN.”
“Tôi là ai tại sao phải chứng minh cho người khác biết?” Cảnh Y Nhân quát lên. Việc này quá hoang đường và nực cười, đặc biệt đó còn là để chứng minh cho Lý Đồng thấy. “Cô Cảnh, chỉ cần chứng minh được cô chính là con gái nhà họ Cảnh, là công dân nước Z thì mới có thể thoát khỏi diện tình nghi là gián điệp. Chuyện này không quan trọng hay sao?”
“...” Cảnh Y Nhân cười vì một tiếng, chỉ một câu nói của Lý Đồng đã biến cô thành gián điệp rồi ư? “Nếu tôi không phải là con gái nhà họ Cảnh thì chứng tỏ tôi là gián điệp à?” Cảnh vệ hốt hoảng, lập tức phủ nhận: “Cũng không phải vậy. Chỉ thuộc diện tình nghi là gián điệp thôi, vẫn cần điều tra cụ thể hơn.” “Nếu tôi là con gái nhà họ Cảnh thì những lời khai vừa rồi của tôi về việc đuổi theo hung thủ sẽ có hiệu lực pháp luật phải không?”
Cảnh vệ gật đầu: “Đúng.”
Nghe vậy, Cảnh Y Nhân tức giận gằn giọng: “Thể nghĩa là, vì tôi nhìn thấy xe của Lục Minh nên anh ấy chính là tội phạm, đúng không?”
“...” Đội trưởng đội cảnh vệ đưa mắt nhìn Lục Minh, căng thẳng trả lời: “Không phải, chỉ thuộc diện tình nghi thôi.” “...” Chỉ thuộc diện tình nghi thôi? Nghe mấy chữ này Cảnh Y Nhân tức giận muốn bùng nổ. “Nếu như có thực sự là con gái nhà họ Cảnh, như vậy cô có thân phận là công dân của nước Z. Những lời cô vừa nói sẽ trở thành lời khai của nhân chứng, sẽ có hiệu lực pháp luật. Như vậy thì... cậu... Lục, sẽ trở thành... đồng phạm, vì hung thủ lái xe của cậu Lục.”
“Nếu cô không phải là con gái nhà họ Cảnh thì cô sẽ trở thành nghi phạm. Những lời khai vừa rồi của cô chỉ có thể để tham khảo, không thể coi là bằng chứng, bởi vì nghi phạm chưa chắc sẽ nói thật.”
Đội trưởng đội cảnh vệ nói cặn kẽ từ căn nguyên tới hậu quả cho Cảnh Y Nhân, mỗi câu anh ta nói cứ như ăn phải một vốc cát vậy. Nhìn sắc mặt Lục Minh càng lúc càng đen lại, giọng anh ta cũng mỗi lúc một nhỏ đi.
Loại chuyện này bọn họ thực sự không muốn làm, nhưng đây là nghĩa vụ không thể không làm.
“...” Cảnh Y Nhân tức giận gầm lên: “Các anh đúng là quá hoang đường. Làm gì có chuyện con trai lại giết cha mình! Rốt cuộc các anh xử án thế nào vậy?”
“...” Bọn họ chỉ giải quyết việc công thôi mà. Mới chỉ nghi ngờ thôi chứ đã kết tội đâu. Việc gì phải kích động như vậy? “Để chứng minh thân phận của cô Cảnh, chúng tôi cần lấy máu làm xét nghiệm ADN với cha cô.” Cảnh Y Nhân tức đến nghiến răng nghiến lợi. Không ngờ hôm nay Lý Đồng lại vạch trần cô trước mặt bao nhiêu người như vậy. Chẳng trách lúc hát quốc ca Lý Đồng nhìn cô chòng chọc. Cô ta sớm đã nghi ngờ cô rồi.
Bác sĩ của đội cảnh vệ mang kim tiêm đến lấy máu: “Cổ Cảnh, phiền cô phối hợp để tôi làm việc.” “...” Cảnh Y Nhân không biết cái gì gọi là ADN, nhưng đại khái chắc cũng không khác lắm với việc nhỏ máu nhân thân. Chỉ cần cô có thể chứng minh mình là con gái ruột của Cảnh Đức Chính thì sẽ không phải là đồng bọn của thủ phạm.