Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 322: Rốt cuộc con là ai?



Đội cảnh vệ bị dọa rùng cả mình, cho nổ Nhà Vàng không chỉ là vấn đề phá hủy một công trình kiến trúc, mà thể diện của Bộ Quốc phòng bọn họ cũng mất sạch, thanh danh của quốc gia cũng không còn.

“Cậu Lục, nếu cậu tiếp tục có phát ngôn mang tính uy hiếp, chúng tôi có quyền bắt cậu đấy. Dù cha cậu là tổng thống thì chúng tôi vẫn phải làm việc theo pháp luật.” Lục Minh lười phải giải thích với bọn họ, ánh mắt anh sắc bén không giống như đang nói đùa. Đội trưởng đội cảnh vệ vẫy tay, cấp dưới đứng bên cạnh lập tức hiểu ý, đi mời tổng thống đại nhân đến. Nhưng anh ta còn chưa kịp đi thì cửa phòng đã bị đẩy ra. Tổng thống Lục Chính Hoa đang đứng ở cửa lớn. Ông nhìn tình huống trong phòng, bình thản hỏi: “Đã hỏi rõ chưa?” Đội trưởng đội cảnh vệ chào theo quân lễ, rồi cung kính trả lời: “Đã hỏi rõ, thưa tổng thống.” “Vậy tất cả đều ra ngoài đi. Có tôi ở đây bọn họ sẽ không chạy trốn đâu.”

Các cảnh vệ lần lượt lùi ra. Tổng thống tiến vào, xoay người, bàn tay thô kệch đầy nếp nhăn “cạch” một tiếng, khóa trái cửa lại. Tổng thống giẫm trên thảm, đi tới ghế sô pha ở giữa phòng rồi lười nhác ngồi xuống. Ông nhìn cảnh Y Nhân đang được Lục Minh ôm trong lòng, thản nhiên mở lời: “Con bé Y Nhân này, bây giờ có thể nói ra, rốt cuộc con là ai được rồi chứ?” “...” Cảnh Y Nhân ló đầu ra khỏi lồng ngực của Lục Minh, bình tĩnh nhìn tổng thống. Cô phải giải thích thế nào? Nếu cô nói cô từ thế giới khác đến liệu có ai tin không? Nếu bọn họ tin, chưa biết chừng lại coi cô như quái vật, bắt cô lại để giải phẫu làm thí nghiệm thì sao. Hơn nữa, thân thể này của cô chính là con gái của nhà họ Cảnh, chỉ cần lấy máu kiểm tra ADN là biết ngay. Sự thật đã bày ra ở trước mắt, với hiểu biết của cô về tổng thống, hiện giờ 100% ông đã khẳng định cô không phải là Cảnh Y Nhân nên mới hỏi như vậy.

Cô phải nói thế nào với tổng thống đây. Cô không muốn lừa gạt một ông lão hiển lành, đối xử với cô như đối xử với người thân, nhưng cô cũng không thể không nói dối.

Cảnh Y Nhân trầm mặc nghĩ vài giây rồi mở miệng nói: “Con... thích cậu... Lục Minh!” Cảnh Y Nhân nói xong lại âm thầm nuốt nước miếng.

“...” Cảnh Y Nhân còn chưa nói hết thì sắc mặt của tổng thống đã sầm xuống.

Tổng thống khó chịu không phải vì thân phận của Cảnh Y Nhân là thật hay là giả, mà là nếu Cảnh Y Nhân không phải là con gái nhà họ Cảnh thì chuyện tiếp theo sẽ khó xử lý. “Con và cảnh Y Nhân giống nhau như đúc, thế nên mới giả làm Cảnh Y Nhân, chỉ vì muốn ở cùng một chỗ với Lục Minh?”

“...” Cảnh Y Nhân vốn muốn gật đầu, đột nhiên như nghĩ tới chuyện gì lại lắc đầu. Thân thể này của cô vốn là Cảnh Y Nhân, giấu được một lúc chứ không thể giấu được cả đời. Hơn nữa, vừa rồi cô nói dối đám cảnh vệ để bảo vệ Lục Minh, tổng thống là cha ruột anh, chắc sẽ không công bố chuyện này ra ngoài để hại anh đâu nhỉ!

Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân yên tâm lớn gan tiếp tục nói bừa. “Con chính là con gái của Cảnh Đức Chính. Con và Cảnh Y Nhân là hai chị em sinh đôi, nếu không sao có thể giống nhau như vậy được, đúng không ạ?” “Chỉ là, hai năm trước, lúc ông ta đưa Cảnh Y Nhân lên thành phố, không hề biết đến sự tồn tại của con, tưởng rằng chỉ có một đứa con gái thôi. Sau đó, mẹ con mất, con liền vào thành phố nhờ cậy Cảnh Y Nhân. Ai ngờ hôm đó cô ấy đã chết rồi!” “...” Chuyện này đúng là vượt khỏi lẽ thường, sự trùng hợp vô cùng máu chó, không có chút kẽ hở nào.

Cảnh Y Nhân cũng tự bội phục bản thân, cô nghĩ mình phải đi làm biên kịch mới phải.

Nghe vậy, tổng thống nhướn mày, lộ ra vẻ mặt có vài phần nghi ngờ: “Vậy Cảnh Y Nhân trước kia đâu?”

“...” Cảnh Y Nhấn xoắn xuýt mấy giây: “Đã chết rồi! Lúc cô ấy tự sát thì đã chết rồi!”

Thi thể đâu?”

“Đã ném xuống biển rồi ạ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.