Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 346



“Em nghe Thẩm Nguyệt nói, anh cố ý tiếp cận cô gái đó, khiến cô ta chú ý, nhưng có vẻ cách anh làm không khiến người ta thích thú cho lắm đâu. Anh cứ giết luôn Lục Minh cho xong, chắc chắn tổng thống sẽ phát điên lên, rồi anh nhân cơ hội đó giết ông ta, việc2gì phải đi châm ngòi một con nhóc...”

“Ai cho phép cô vào phòng tôi?” Hoa Bất Trảm lạnh lùng cắt ngang lời người phụ nữ nói. “Em chính là người giúp anh nối dõi tông đường, không chờ ở phòng anh thì chờ ở đâu?”

“Cút!”Người phụ nữ mất hứng giậm chân một cái: “Lúc nào anh cũng vậy, chẳng bao giờ chạm vào em cả, làm sao mà sinh con được?” “Cô muốn sinh con thì đến bệnh viện mà bơm t*ng trùng.”

“..” Người phụ nữ thực sự không còn gì để nói, có người đàn ông nào lại như anh ta không? Cô ta tức tối quay về phòng, giống như vô số lần trước đây, cô ta mặc quần áo, xỏ giày bỏ đi.

Nhưng lúc này, khi mới ra đến cửa, Hoa Bất Trảm đã gọi giật cô ta lại. “Nhiễm Thanh.” “...” Nhiễm Thanh vui mừng dừng bước chân, quay đầu lại... “Sau này đừng đến đây nữa.”

“...” Dường như Nhiễm Thanh chưa bao giờ nghĩ rằng Hoa Bất Trảm lại nói ra một câu vô tình như vậy.

Cô ta kinh ngạc đứng tại chỗ, lời anh ta nói như sét đánh ngang tai, khiến hồn vía cô ta cũng bay đi mất. Vài giây sau, cô chớp mắt hai cái, hoàn hồn lại, bình tĩnh nhìn Hoa Bất Trảm. Nhiễm Thanh cắn cắn môi dưới, chậm rãi đi từng1bước đến trước mặt Hoa Bất Trảm.

“Nhạc Phong.” Đây mới là tên thật của Hoa Bất Trảm. Hoa Bất Trảm chỉ là cái tên anh ta sử dụng để che giấu thân phận mà thôi.

Nhiễm Thanh gọi tên anh ta, giọng khàn khàn run rẩy. “Em đã đồng ý với cha anh là sẽ sinh con cho anh, nối dõi tông đường cho nhà họ Nhạc rồi.”

“...” Nhạc Phong không nói gì, căn bản là không muốn đáp lại.

Nhiễm Thanh cắn môi dưới, nước mắt lập tức rơi xuống: “Bây giờ nhà họ Nhạc chỉ còn lại mỗi mình anh, nếu anh mà không có con...”

“Đó là chuyện của tôi!” Nhạc Phong lạnh lùng ngắt lời cô ta, nói ra một câu vô tình: “Cô đi đi! Sau này nếu không có lệnh của tôi thì không được phép bước vào nơi này một bước!” “..” Nhiễm Thanh vẫn đứng tại chỗ, kìm nén cơn buồn tủi trong lòng xuống, cũng thấy đau lòng cho Nhạc Phong. Mãi lâu sau, cô mới mở miệng hỏi: “Hay là anh đã phải lòng cô gái kia rồi? Cô ta đã là...”

“Cút8ngay!”

Lời nói của Nhiễm Thanh dường như chọc phải ngòi nổ của Nhạc Phong, anh ta nổi cơn điên rít gào.

Nhiễm Thanh sợ tới mức cả người run bắn lên, xoay người chạy vọt ra khỏi phòng. Nhiễm Thanh đi rồi, Nhạc Phong nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Sau đó anh ta cười khẩy một tiếng.

Phải lòng cô bé kia ư?

Anh đâu có ngu, sao anh có thể phải lòng cô bé kia được? Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy ở Nhà Vàng, quả thực anh có ấn tượng khá tốt với cô ấy. Nhưng đến hôm sau, khi cả thành phố đều biết cô ấy là người phụ nữ của Lục Minh, tất cả thiện cảm anh giành cho cô lập tức tan biến, trong lòng anh không hiểu sao lại cảm thấy tức giận, thậm chí hận đến mức không thể giết chết cô.

Nếu không thì hôm nay anh ta đã không bắt nạt cô, gây phiền toái cho Lục Minh như vậy, không sớm thì muộn anh ta cũng sẽ bắt cả nhà họ Lục phải xuống địa ngục. Đúng lúc này,8di động của Nhạc Phong vang lên. Là Thẩm Nguyệt, cấp dưới của anh ta gọi đến. Giọng nói cung kính của Thẩm Nguyệt vang lên từ trong điện thoại. “Nhạc tổng, Cảnh Triệt đang ở câu lạc bộ của chúng ta, anh ta là anh rể của Lục Minh, anh trai ruột của Cảnh Y Nhân ạ.” “...” Nghe vậy, Nhạc Phong im lặng hai giây rồi mở miệng: “Cho hai cô gái qua chỗ anh ta đi.”

“Vâng”

Lục Minh và Cảnh Y Nhân về đến nhà.

Lúc ăn cơm chiều, Cảnh Y Nhân vẫn do dự trong lòng, không biết có nên nói cho cậu biết người đàn ông mà họ gặp hôm nay chính là Hoa Bất Trảm không?

Nhưng cô lại không có chứng cứ, nói cho cậu cũng chẳng giải quyết được việc gì, chỉ gây thêm phiền não cho cậu thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.