Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 350



Cảnh Y Nhân bất đắc dĩ thầm thở dài một hơi, để tránh phiền phức, cô im lặng nhận quà.

Nếu đã nhận quà của người ta rồi thì há miệng sẽ mắc quai, cô cứ thể bỏ đi thì không được hay cho lắm. cảnh Y Nhân nhẫn nại nghe La Mỹ Mỹ kể lể một lúc. Nói tới nói lui, cuối cùng La Mỹ Mỹ cũng nói đến mấu chốt.

“Y Nhân này, cô không biết bà vợ của ông chủ Lưu xấu xí như thế nào đâu. Hơn nữa bà2ta đã 40 tuổi rồi mà không có nổi một đứa con, loại phụ nữ đó làm gì có người đàn ông nào thèm chứ? Chẳng trách ở bên ngoài Lưu tổng có nhiều tin đồn như vậy. Thực sự không biết lúc trước Lưu tổng có bị mù không mà lại cưới loại phụ nữ đó?”

“Cô nói xem nếu như tôi đến công ty truyền thông Lưu thị làm, không làm được minh tinh hay người mẫu thì cũng phải làm thư ký, cô nói...”“Cô bị vợ của Lưu tổng đánh còn chưa đủ à?” Cảnh Y Nhân lạnh lùng nói một câu ngắt lời cô ta. Tại sao phụ nữ ở thế giới này suốt ngày ảo tưởng chuyện làm kẻ thứ ba của người khác thế? Bọn họ làm việc thì không chịu cố gắng nhưng làm kẻ thứ ba thì tận tâm hết sức, rất sẵn sàng bỏ vốn liếng ra đầu tư. “Bà ta dám sao!” La Mỹ Mỹ bĩu môi, vẻ mặt rất đắc ý.

“Lần trước là tôi tới tìm Lưu tổng, bà ta đánh thì tôi đành chịu. Nhưng lần này thì khác!”

“Lưu tổng chủ động tìm tôi mời tôi đến công ty bọn họ làm việc. Hơn nữa, tôi chỉ cần nói tôi là bạn thân của cô Lục, để xem bà ta còn dám động vào tối nữa không?”

“...” C** ai là bạn thân của cô? “Với1lại, Lưu tổng sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn với bà già xấu xa đó. Đến lúc ấy...” Cảnh Y Nhân thực sự không chấp nhận nỗi việc La Mỹ Mỹ cứ tự cho là mình đúng, lấy vô sỉ làm vinh quang.

“Cô đừng nằm mơ giữa ban ngày, cho dù vợ của Lưu tổng là một người không thể sinh con, ông ta cũng không ly hôn với bà ấy đâu!” “Bà Lưu lớn hơn Lưu tổng hai tuổi. Lúc còn trẻ nhà Lưu tổng nghèo đến mức không có gì để ăn, vợ ông ta phải đi rửa bát thuế để lấy tiền cho ông ta ăn học, lăn lộn kiếm sống nhiều năm như vậy mới có thành quả như ngày hôm nay, không có người vợ đó thì căn bản không có Lưu tổng của hiện tại.”

“Vợ ông ta tuy xấu xí béo mập, nhưng đàn ông không chỉ yêu ngoại hình của người phụ nữ mà còn có hai chữ “tình nghĩa” ở trong lòng nữa. Cho dù ngoài kia Lưu tổng mang tiếng8là háo sắc, nhưng về nhà vợ nói gì ông ta liền nghe nấy. Rất tốt phải không? Một người chồng tốt như vậy, khi thấy người phụ nữ khác ở trên giường chồng mình, bà Lưu không đánh kẻ thứ ba thì đánh ai?”

Những lời này đều là Lục Minh nói với cô.

Cảnh Y Nhân vừa nói vừa cầm túi của mình đứng lên, cuối cùng còn nhắc thêm.

“Đừng nói với người khác chúng ta là bạn bè, cô chưa bao giờ là bạn của tôi cả!”

Bỏ lại lời này, Cảnh Y Nhân xoay người rời đi.

La Mỹ Mỹ thực sự làm cô phát bực, trên thế giới này tại sao lại có người lấy nhục nhã làm tự hào như vậy. “...” La Mỹ Mỹ mờ mịt nhìn bóng lưng Cảnh Y Nhân rời đi, cô ta không biết mình đã nói sai cái gì nữa? Vốn dĩ cô ta cho rằng, hôm nay gặp được Cảnh Y Nhân thì sẽ nhân cơ hội này làm lành với cô ấy, nịnh nọt cô ấy một chút. Chỉ cần8cô ta và Cảnh Y Nhân có quan hệ tốt, Lưu tổng nhất định sẽ nhìn cô ta bằng con mắt khác, sẽ để mắt tới cô ta, nói không chừng tương lai cô ta có thể trở thành chính thất ấy chứ.

Kết quả, không hiểu sao cô ta lại bị cảnh Y Nhân chê cười.

Công ty Lục thị.

Lục Minh đang cúi đầu viết lách, xử lý đống văn kiện trong phòng làm việc, đột nhiên máy vi tính vang lên hai tiếng “tinh tinh”, góc phải bên dưới màn hình thông báo nhận được thư mới.

Lục Minh theo bản năng đặt bút trong tay xuống, ngước mắt nhìn màn hình máy tính, bàn tay sờ lên con chuột, mở thư ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.