Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 357



Một người đàn ông nói, hai người bên cạnh mừng thầm.

Bàn mạt chược tự động xào bài xếp quân. Trò mạt chược này thật ra cũng không khó, chỉ khác với cách chơi trước kia một chút thôi.

Có điều Cảnh Y Nhân không ngờ trò mạt chược này lại cao cấp như vậy, tự động xào bài ở dưới bàn, thế nên cô không2thể nhớ quân nào nằm ở chỗ nào được. Nhưng chẳng sao cả, cô vẫn hiểu rõ cách chơi mạt chược.

Cô quay sang nhìn Lục Minh: “Cậu ơi, chúng ta có mang nhiều tiền mặt không?” Lúc ra ngoài, trong túi cô hình như cũng không có nhiều tiền mặt. Lục Minh hờ hững lấy trong túi áo ra một tờ chi phiếu, ký một4trăm vạn rồi đặt xuống trước mặt Cảnh Y Nhân.

Anh liếc ba người đàn ông ở đây một lượt: “Không có tiền mặt, tính tổng hổi trả tiền một thể.”

Ba người đàn ông thấy tấm chi phiếu một trăm vạn, vẻ mặt ai cũng thèm thuồng chảy nước miếng, mắt mở to, ra sức gật đầu. Đêm nay bọn họ sẽ được chia nhau một trăm vạn này. Đây là miếng thịt được dâng lên tận miệng, không ăn thì phí quá! Bởi vì có mỗi Cảnh Y Nhân là phụ nữ, nên bọn họ nhường cô lắc xúc xắc. Ván thứ nhất bắt đầu, Lục Minh chỉ ngồi bên cạnh xem chứ không nhắc bài cô.

Xem tự thể bày mạt chược và động tác tráo bài bên trái bên phải rất nhuần1nhuyễn của Cảnh Y Nhân, anh liền biết đây không phải là lần đầu tiên cô đánh mạt chược. Muốn chơi trò này không chỉ cần kỹ năng ăn bài, mà vận may cũng chiếm một phần, sau đó mới có thể quyết định thắng thua. Hiển nhiên là ở ván thứ nhất, dù kỹ năng chơi của Cảnh Y Nhân khá tốt nhưng cô lại thiếu chút may mắn nên bị thua, gần như cô ra quân gì là có người ăn quân đó, mà cô thì mãi vẫn không ăn được quân nào. Bởi vì Cảnh Y Nhân là nhà cái, nên một bồi ba, thua mất ba vạn. Thắng ván thứ nhất, ba người đàn ông thầm đắc ý, có tên còn đá chân tên khác dưới bàn một cái.

“...” Tên bị đá lập tức mở miệng xúi giục.

“Hình như cược tiền hơi ít thì phải, một trăm vạn của cô Lục phải đánh bao nhiêu ván thì mới hết được, hay là chúng ta chơi lớn đi.”

“Đúng đấy! Lục tổng, chẳng phải ngài cũng8muốn vợ mình chơi vui hết sảy hay sao?” “...” Lục Minh ngồi trên ghế, một tay đỡ trán, lạnh lùng liếc mấy người đàn ông trước mặt, không buồn đáp lại. Khí chất vương giả trời sinh của Lục Minh lại lan tỏa, khiến bọn họ tưởng rằng đã đưa ra yêu cầu quá đáng làm anh tức giận. Ai cũng sợ tới mức thầm nuốt nước miếng. Lục Minh đã sớm nhận ra mấy tên này đang lừa tiền mình, anh chỉ không muốn làm cảnh Y Nhân mất hứng chơi nên mới không phá vỡ bàn mạt chược này.

Mấy vạn tệ ấy, Lục Minh căn bản không để vào mắt, coi như chi phí chi trả cho họ vì đã tiếp đãi Y Nhân chơi mạt chược.

Chỉ là mấy người đàn ông này đúng là lòng tham không đáy. “Được, mười vạn một ván.” Hồi lâu sau, Lục Minh mới nhíu mày mở miệng.

“Mười... Mười vạn?” Mấy người đàn ông trợn trừng mắt, nước miếng sắp chảy ra đến nơi.

“Có vấn đề gì à?” “Không...8Không thành vấn đề!” Bọn họ đồng thời lắc đầu. Bọn họ tiếp tục đánh bài, ba người đàn ông sung sướng đến độ sắp bay lên trời, mười vạn đấy! Mười vạn, thu nhập suốt một năm rưỡi của họ đấy!

Ván thứ hai, Cảnh Y Nhân cũng coi như hiểu được một chút phương pháp, hơn nữa bài trong tay cô cũng không xấu lắm.

Cô lại có Lục Minh thường xuyên nhắc nhở bên cạnh, quân nào có thể đánh, quân nào không thể đánh. Ban đầu, Cảnh Y Nhân hơi buồn bực, bài trong tay rõ ràng quá xấu, vì sao Lục Minh không cho cổ đánh? Ngay khi có bất cẩn đánh rơi quân bài xuống đất, lúc cúi người xuống nhặt liền nhìn thấy tay của tên đàn ông đối diện ở dưới bàn làm động tác OK. Lúc ấy, cô mới hiểu được Lục Minh có ý gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.