Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 384



Không nói tới chuyện thân thể này của cô tửu lượng không cao lắm, kể cả tửu lượng có tốt đi nữa thì Lục Minh đã dặn cô đừng uống rượu rồi. Cô cũng không có nghĩa vụ phải hầu hạ mấy người này uống rượu. Cô chẳng phải A loại em gái ba cùng“. (*) Ba cùng: Cùng ăn, cùng uống, cùng ngủ. Đối phương thấy thái độ của Cảnh Y Nhân khó chịu nên sầm mặt lại.

“Chẳng phải việc của phù dâu là đỡ rượu giúp cô2dâu hay sao? Nếu không tìm em làm gì? Đưa lì xì cho em không công à?” Nói rồi, người đàn ông buông tay Cảnh Y Nhân ra, sau đó vòng tay ra sau lưng bóp mông có một cái, rồi ôm eo cô kéo vào trong ngực. “Nào! Đến uống cùng anh một chén!” Cảnh Y Nhân không đề phòng, không ngờ người đàn ông này lại đột nhiên làm động tác như vậy, cô cứ thể ngồi thụp lên đùi gã.

Hơi thở gã nồng nặc mùi rượu5đến là buồn nôn.

Cảnh Y Nhân buồn nôn tới mức lập tức nhảy ra khỏi lòng người đàn ông kia.

Động tác nhảy lên của cô quá mạnh, bàn tay quệt đổ chai rượu ở trên bàn, đồ ăn trên bàn cũng rơi xuống, vừa hay rơi trên tà váy trắng tinh của cô. Đồ ăn chảy xuống đùi, trên đùi cô toàn là dầu mỡ và rượu, vô cùng dính dấp.

Lửa giận trong lòng bùng lên, cô không để ý tới chuyện này mà bất chợt giơ chân đạp6người đàn ông đang ngồi trên ghế, “bịch” một tiếng, gã đổ người ra sau, tiếp đất bằng lưng. Việc này khiến những người xung quanh chú ý. Cha mẹ Phương Tiểu Nhã thấy là Cảnh Y Nhân thì sợ tới mức vội chạy tới hỏi thăm tình hình.

Người đàn ông bò dậy khỏi đất, tức giận đập bàn một cái: “Có phù dâu nào như cô không? Ông đây bảo cô uống rượu là nể mặt cô rồi!” Cảnh Y Nhân lạnh lùng hừ một tiếng. Nếu không5phải nghĩ tới hôm nay là hôn lễ của Phương Tiểu Nhã, thì cô đã nghĩ cách dạy dỗ đám người không có tố chất này rồi. Cô đã nghĩ bao nhiêu lần nhưng cuối cùng vẫn nhịn không ra tay. Ông bà Phương thấy Cảnh Y Nhân cả người nhếch nhác thì vội kéo cô ra phía sau để bảo vệ.

Họ vừa nhìn đã biết đó là ông chú họ bên nhà chú rể, già đầu rồi mà còn chưa có người yêu.

“Chú nhà họ Lý này, phiền3anh khách sáo một chút đi, phù dâu tới không phải là để tiếp rượu!” Cha Phương Tiểu Nhã cảnh cáo. “Cô ta không tới tiếp rượu thì tới làm gì? Phù dâu mà không đỡ rượu cho cô dâu, không để bọn tôi chơi thì tìm phù dâu để làm gì? Chẳng phải chỉ mới sờ một cái thôi sao, cô ta đâu có mất miếng thịt nào!”

“...” Sắc mặt cha mẹ Phương Tiểu Nhã khó coi vô cùng, nếu bọn họ biết bên nhà trai có phẩm chất” như thế này thì đã không gả con gái mình rồi.

Giờ thì gạo đã nấu thành cơm, con cũng có rồi, bọn họ phản đối cũng không kịp, họ thực sự lo sợ về sau con gái mình sẽ bị bắt nạt... Cha Phương Tiểu Nhã mới nghĩ vậy, đang định chửi ầm lên, đuổi hết đám người không có tố chất này đi, đột nhiên, qua khóe mắt ông ta liếc thấy có một người tràn đầy khỉ thể đang đi vào từ cửa chính...

Ông ta giật mình tới mức con người đột nhiên co rút lại, ngơ ngác đứng tại chỗ không dám làm gì... Lục Minh đang ở công ty, vừa nhận được tấm ảnh Cảnh Y Nhân chụp cảnh cô dâu chú rể bị trêu đùa, anh lập tức chạy tới.

Anh đã từng đọc rất nhiều tin tức, ở nhiều nơi, để làm hôn lễ náo nhiệt hơn, mọi người thường hay thêm vào vài hành động dung tục.

Họ đùa giỡn phù dâu, thậm chí cởi quần áo phù dâu, có hành vi cưỡng gian phù dâu nữa. Anh không ngờ rằng ở thành phố loại một mà cũng xuất hiện những hành vi dung tục này. Với thân phận của Cảnh Y Nhân, sẽ không có ai dám bắt nạt cô, nhưng mọi chuyện đều có bất trắc, anh không yên tâm nên bỏ dở công việc lập tức chạy đến khách sạn.

Lục Minh lái xe khoảng 20 phút đã tới cửa khách sạn.

Vừa dừng xe, anh đóng sập cửa lại, không hề chậm trễ mà đi vào bên trong.

Trong sảnh lớn dùng tiệc của khách sạn vô cùng náo nhiệt.

Lục Minh vừa mới vào trong phòng dùng tiệc đã nghe thấy tiếng quát mắng của người đàn ông nào đó...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.