Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 390



Hắn bùng nổ tất cả những uất ức, phát tiết hết những suy nghĩ hắn không dám nói cũng chẳng dám làm của mười mấy năm qua. 15 Ngày đó, trong hoàng cung chết rất nhiều người. Cơn mưa lớn trút xuống đã kết thúc tất cả những chuyện này. Mọi thứ lại trở lại yên tĩnh như trước. Ngày thứ hai, ngày thứ ba, rồi lại ngày thứ tư, ba ngày mưa tuyết, hoa mai lại tranh nhau2khoe sắc. Cơn gió thoảng qua thổi cánh hoa mai tung bay đầy trời, giống như đang trông ngóng một linh hồn tự do bay ra khỏi bức tường hoàng cung này. Lại vừa giống như đang bày tỏ lòng tôn kính những liệt sĩ yêu nước, truyền tới cả đài tế ở trên trời. Lời đồn truyền đi rằng hoàng đế bị yêu nữ đầu độc nên mới đại khai sát giới như vậy. Tới ngày thứ tư,5tiếng chuông báo tang vang lên trong hoàng cung.

Khúc nhạc bị ai được cất lên phía trong bức tường cao ngất, lâu thật lâu cũng không có cách nào tiêu tán đi được. Đại thống lĩnh cưỡi ngựa rời khỏi hoàng cung, trong tay cầm thánh chỉ, lao về phía quân doanh, miệng hét lớn.

“Yêu nữ đã chết rồi! Yêu nữ đã chết rồi! Thống lĩnh quân chúng ta chỉ trung thành với đế vương, không trung thành với6yêu nữ!” “Dốc sức xuất binh! Tấn công đám cướp nước dám xâm lược chúng ta!” Yêu nữ đã chết rồi, dân chúng trong thiên hạ hoan hô, cả nước ăn mừng.

Tuyết rơi trắng xóa cả phủ công chúa, đám cung nhân quỳ rạp trên nền đất. Hoàng đế và công chúa ở trong phòng ròng rã cả một ngày cũng không xuất hiện. Đám cung nhân quỳ ở bên ngoài lạnh cóng tới mức cả người run rẩy,5tay chống dưới tuyết cũng bị đông cứng lại mà không dám cử động. Trong sân, hoa mai tranh nhau khoe sắc, cánh hoa màu hồng nhạt rơi xuống điểm xuyết trên nền tuyết trắng xóa. Sau đó, tuyết lại rơi.

Tuyết và hoa bay múa khắp trời.

Rất lâu sau, đột nhiên “kèn kẹt” một tiếng, cửa phòng được mở ra. Hoàng đế vẫn mang vẻ mặt hờ hững, những nét đau buồn trên đó làm người ta nhìn mà3thấy đau thương.

Hắn ôm một cô gái đang mặc bộ lễ phục cưới màu đỏ tươi...

Cô gái đội phượng quang, đầu ngửa ra trên khuỷu tay của hoàng đế, cánh tay trắng xám như bạch ngọc lộ ra khỏi tay áo bào đỏ rực, vô lực buông thõng xuống. Hoàng để bước từ trong phòng ra tới cửa, những tua rua vàng ở phượng quan trên đỉnh đầu nàng đung đưa qua lại, làm nét đẹp trên khuôn mặt nhỏ xinh của nàng càng thêm thể lương.

Khi mơ tới cảnh này, theo bản năng Lục Minh nhíu chặt mày lại.

Mặc dù anh không thấy rõ khuôn mặt của người trong mơ, nhưng anh biết cô gái kia chính là tiểu công chúa. Vừa rồi, yêu nữ được nhắc tới ở trong giấc mơ là ám chỉ cô gái này sao? Sao cô ấy đã chết rồi? Lục Minh cũng không biết hoàng đế đã giết cô ấy như thế nào. Vừa xuất hiện mà đã chết rồi? Cảnh trong mộng lại tiếp tục... Hoàng để lạnh lùng ôm tiểu công chúa ra khỏi phòng. Đám cung nhân quỳ ở trên sân càng cúi mặt sâu xuống dưới nền đất phủ đầy tuyết không dám ngẩng đầu lên. Đôi giày thêu họa tiết hình rồng vàng của để vương đạp từng bước nặng tựa ngàn cân lên mặt đất phủ đầy tuyết trắng và những cánh hoa màu hồng nhạt phát ra những tiếng lạo xạo. Có cơn gió thoảng qua, những cánh hoa rơi và hoa tuyết xoay tròn xung quanh họ, giống như đang tiễn đưa người mới rời khỏi cõi trần này. Bên tại hắn dường như truyền tới giọng nói non nớt nào đó. “Nơi nào có cữu cữu thì cháu không sợ gì hết!” “Cữu cữu ơi, khi nào cháu lớn lên, người phải tự mình tuyển chọn phò mã cho cháu đấy!“. “Cữu cữu ơi! Cháu ngoan rồi, cháu sẽ không nghịch ngợm nữa, không cần chịu phạt có được không ạ?”

Những bước chân nặng nề của hoàng để dần hướng về phía ngôi vườn trong phủ công chúa, vẻ mặt hờ hững của hắn khiến người ta không nhận ra được tâm trạng hắn đã thay đổi, không ai hay biết nỗi đau trong lòng hắn. Ôm tiểu công chúa đến giữa sân, hắn đột nhiên dừng bước. Quanh sân có thể ngửi thấy hương thơm nhẹ nhàng của hoa mai. Trong đôi mắt hờ hững của hắn hiện lên vẻ đau thương não nề mà không ai phát hiện ra được.

Hắn cúi đầu nhìn người trong lòng, sau đó ngước mắt lên nhìn những bông hoa mai tỏa hương thơm ngát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.