Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 397



Thầy hướng dẫn này thật kiêu ngạo, dám uy hiếp hotboy của trường, đại thiếu gia của nhà họ Tần như vậy.

Thiếu gia nhà họ Tần vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, yết hầu trượt lên trượt xuống. Giáo viên ở trường bình thường đều cực kì khách khí với cậu ta, thầy hướng dẫn này lại hoàn toàn không2coi cậu ta ra gì, thậm chí còn uy hiếp cậu ta nữa. Không được xu nịnh như thường ngày, trong lòng thiếu gia họ Tần rất khó chịu, cậu ta giận dữ trừng Nhạc Phong. “Thấy có biết cha tôi là ai không?”

“...” Các sinh viên lại thầm hít sâu một hơi. Ở trường học vốn không có mấy5ai dám đắc tội với cậu thiếu gia họ Tần này cả.

Nhạc Phong dửng dưng, khinh bỉ nhếch khóe miệng: “Cha người ta là tổng thống còn chưa thèm lên tiếng, thế mà cậu đã vội mở miệng trước rồi.” Giọng nói của Nhạc Phong đầy vẻ châm chọc, đồng thời anh ta còn liếc sang Cảnh Y Nhân đang6đứng bên cạnh.

“...” Cảnh Y Nhân không nói gì, cô lườm Nhạc Phong một cái. Sao anh ta cứ mở miệng ra là lại lời cô vào? Cô nằm không cũng bị trúng đạn, vô duyên vô cớ bị người ta gây sự thế này?

Đại thiếu gia họ Tần tức giận đến mức cắn răng, xoay người lại: “Được, tôi5đi lấy báo cáo.” “Cậu mà không lấy được thì sau này không cần đến lớp thể dục nữa.” Liếc nhìn bóng lưng thiếu gia họ Tần, Nhạc Phong cảnh cáo.

Mọi người cứ tưởng có thể chính thức bắt đầu bước vào huấn luyện quân sự, bắt đầu sớm thì kết thúc sớm, nào ngờ Nhạc Phong đột nhiên dừng3lại trước mặt Cảnh Y Nhân, lạnh lùng hỏi một câu: “Có trở lại đội ngũ không?”

“...” Cảnh Y Nhân lạnh lùng liếc Nhạc Phong, sau đó hơi nhếch khóe miệng lên, nói một cách khinh thường: “Thầy hướng dẫn, “dì cả” của em đến.”

Nhạc Phong thờ ơ, lặp lại một lần: “Có trở lại đội ngũ không?” “...” Cảnh Y Nhân tức giận thầm cắn răng, cô biết ngay là cái tên để tiện này tới đây để gây sự với cô mà.

Cô trốn tránh anh ta, anh ta lại muốn tìm tới tận cửa, đúng là không phải để tiện bình thường mà. Y Nhân cũng thản nhiên lặp lại: “Thầy hướng dẫn, “dì cả” của em đến.”

“Chứng minh đi?” “...” Khóe miệng Cảnh Y Nhân hơi run rẩy, vẻ mặt cô có phần kinh ngạc, bình tĩnh nhìn anh ta.

Chứng minh? Muốn chứng minh kiểu gì? Anh ta muốn cô cởi quần ra cho anh ta xem à?

Cảnh Y Nhân sầm mặt lại: “Thầy cố ý gây sự phải không? Nhiều người có “dì cả” đến như vậy mà thầy cố tình bắt tôi phải chứng minh?”

Nhạc Phong không đáp lại, đi đến trước mặt cô gái bên cạnh, bất thình lình vươn tay thò vào túi quần quân đội của cô ấy, lấy từ bên trong ra một miếng băng vệ sinh cho Cảnh Y Nhân xem, sau đó trả lại cho cô gái. Mấy cô gái bên cạnh cũng giống thế, bọn họ đều mang theo băng vệ sinh. “...” Cảnh Y Nhân tức giận cắn răng: “Đâu có ai quy định cứ “dì cả” đến thì bắt buộc phải mang băng vệ sinh trong người, tôi để băng vệ sinh trong túi sách không được à?”

“Quay về đội ngũ đi, đừng để tôi phải lặp lại lần nữa.”

“Tôi mà phải lặp lại lần nữa thì tôi sẽ lột quần cô ra để chứng minh mình đoán không sai đấy.” “...” Cảnh Y Nhân tức giận đến mức nghiến răng, đen đủi là “dì cả” của cô không tới thật, không có lý gì để thuyết phục người khác.

Cái miệng nhỏ hừ một tiếng, cô xoay người trở về đội ngũ. Ngoài các nữ sinh không thể hoạt động mạnh đang ngồi dưới bóng cây râm mát, dùng ánh mắt tha thiết ngắm nhìn thấy hướng dẫn đẹp trai ra, còn lại mọi người đều phải chạy bộ quanh sân thể dục. Chạy bộ dưới trời nắng nóng thế này mà không bị cảm nắng mới là lạ, đã vậy còn phải mặc quần áo dày cộp nữa. Cảnh Y Nhân thì khác, hoạt động này đối với cô vẫn chưa là gì, thật sự không thành vấn đề. Chỉ là cô vẫn đề phòng Nhạc Phong, rốt cuộc anh ta tới đây định giở trò gì? Thân phận của một tên ám sát tổng thống chắc không phải chỉ là thầy hướng dẫn hoặc thầy giáo bình thường đâu nhỉ, tại sao đang yên đang lành lại đi làm giáo viên trường có làm gì. Cảnh Y Nhân vừa chạy vừa thất thần suy nghĩ, thậm chí rất lâu cũng không phát hiện ra Ly Ly đội tóc giả đang chạy bên cạnh mình. Ly Ly sớm đã nhận ra Cảnh Y Nhân đang liên tiếp thất thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.