Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 425



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2045

Lúc Cảnh Y Nhân đi đến dưới tường thành liền thấy một bóng đen đang đứng trên thành lâu.

“ Cô bước từng bước trên lối thang bộ rộng rãi được xây bằng đá lạnh lẽo và cứng ngắc, leo lên thẳng đỉnh thành lâu. Trên đó cũng có vách tường lồi lõm giống như ở Trường Thành. Không khí lạnh lẽo ở trên lầu cao thổi tới. Cảnh Y Nhân hờ hững bước từng bước vững chãi về phía2bóng đen, đến khoảng cách có thể thấy rõ mặt mũi đối phương cô mới dừng lại, lạnh lùng mở miệng: “Tại sao anh lại biết chuyện của tôi?” Chuyện này ngoại trừ cô và cậu thì không ai biết cả. Nhạc Phong mặc bộ đồ cổ trang với áo khoác ngoài màu đất dài qua gối, anh ta đang lười nhác dựa vào tường thành. Anh vẫn đang chờ Cảnh Y Nhân đến.

Tin nhắn kia anh gửi cho5cô chỉ là để thăm dò, anh nghĩ rằng cô sẽ không quan tâm, kết quả cô lại đến thật. Sự xuất hiện của Cảnh Y Nhân đã đủ làm cho anh thấy khiếp sợ, điều này chứng tỏ, Cảnh Y Nhân để ý tới chuyện kia nên mới đến. Cho đến khi cô mở miệng hỏi: “Tại sao anh lại biết chuyện của tôi?”, Nhạc Phong vốn đang nhàn nhã liền ngẩn ra, con ngươi co rút lại.6Là thật! Cảnh Y Nhân thực sự là hồn nhập vào xác mà tới đây. Điều này không có gì phải nghi ngờ nữa. “...” Thấy Nhạc Phong vẫn nhàn nhã tựa lưng đứng đó không nhúc nhích, cũng không đưa ra câu trả lời chắc chắn, Cảnh Y Nhân cảm thấy có vẻ hơi phiền phức. “Nói gì đi? Anh gọi tôi tới để đứng ngây ra đấy hả?” Suy nghĩ trong đầu Nhạc Phong bị tiếng gằn5của Cảnh Y Nhân kéo trở lại. Anh đứng thẳng người lên, con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô, từng bước giẫm lên nền đá xanh cũ kỹ của thành lâu để đi về phía cô. Nhạc Phong đến trước mặt Cảnh Y Nhân, đưa tay lựa một lọn tóc của cô rồi cầm nó trong tay, khóe miệng anh hơi cong lên: “Cô biết kiếp trước, kiếp này không?” “...” Mặt Cảnh Y Nhân không có3chút cảm xúc nào, cô buồn bực gạt tay anh ra.

Mặc dù không đáp lại những vẻ mặt cô mang theo vài phần mờ mịt.

Cô thực sự không hề biết. “Kiếp trước oán niệm của cô quá nặng, thế nên mới sống lại ở kiếp này để trả lại món nợ ở kiếp trước!” “...” Cảnh Y Nhân nghe cứ như chuyện đùa nên phì cười một tiếng.

Đi trả món nợ gì chứ?

Cô có cả ký ức ở kiếp này và kiếp trước. Cô phải trả món nợ gì? Trả cho ai? Cảnh Y Nhân vừa nghĩ đến đó, đột nhiên vòng eo bị siết lại rồi bị Nhạc Phong kéo vào lòng.

“Trả nợ tôi! Ly hôn với Lục Minh đi! Tôi đưa cô rời khỏi đây!”

“...” Cảnh Y Nhân mở to mắt nhìn Nhạc Phong chằm chằm rồi bất ngờ đẩy anh ta ra.

“Anh bị thần kinh à?”

Cảnh Y Nhân không quan tâm đến việc Nhạc Phong biết chuyện kiếp trước hay kiếp này của cô, nhưng vào thời điểm này, cô đã sống lại một lần rồi. Lần này, mạng của cô là của bản thân cô, không phải của người khác, muốn sống thể nào thì sống thể ấy, liên quan quái gì đến Nhạc Phong?

Nhạc Phong giơ tay bắt được cổ tay Cảnh Y Nhân, đôi mắt sắc bén nói một cách chắc nịch: “Chỉ cần cô ly hôn với Lục Minh thì tôi sẽ buông tha cho cậu ta, buông tha cho nhà họ Lục!” “...” Cảnh Y Nhân cười vì một tiếng, có mỗi thế mà đòi uy hiếp cô sao? Tưởng cô là mấy cô nàng yểu điệu ngây thơ thuần khiết như hoa sen trắng trong phim truyền hình à? Vì nghĩ cho nam chính mà phải đi theo nam phụ? Sau bao nhiêu năm chia cách, C** lúc gặp lại thì trong lòng cô ta đang ôm đứa con của nam chính?

Đúng là tình tiết máu chó!

“Việc anh có phải là đối thủ của Lục Minh hay không vẫn còn là một câu hỏi. Nói thế nào thì nhà họ Lục cũng là nhà của tổng thống, anh muốn diệt là diệt được chắc?” Cảnh Y Nhân tức giận hất tay Nhạc Phong ra nhưng lại bị anh nắm chặt lại. Cơn giận trào lên, Cảnh Y Nhân không cần biết có đánh thắng không, cứ ra tay trước lấy lợi thế đã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.