*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Thỉnh quân tam thước kiểm, phong hóa thành thủ lịch can đảm. Tá quân tam lại niên, phồn hoa vạn lý hảo giang sơn.”
(*) Dịch nghĩa:Xin hoàng đế thanh kiếm ba thước, bảo vệ tòa thành khỏi khói lửa chiến tranh để rèn luyện sự can đảm. Sau ba năm, giúp cho hoàng để có được một giang sơn vạn dặm được phồn hoa, tốt đẹp.
Cảnh Y Nhận biết, đây không chỉ là lời hứa của tiểu Tấn vương gia, mà còn là lòng trung thành, tín nhiệm của cậu ta đối với hoàng để cữu cữu.
Sau ba năm, cậu ta sẽ trả lại cho cữu cữu một giang sơn tốt đẹp, phồn hoa vạn dặm...
Đối với Cảnh Y Nhân, quá khứ vẫn rõ ràng như ở ngay trước2mắt, cô tự hỏi liệu tiểu Tấn vương gia có còn sống không nhỉ?
Sau này cô cũng không gặp lại cậu ta nữa...
Mải suy nghĩ nên Cảnh Y Nhân vẫn chưa ngủ, bỗng cô nghe thấy tiếng mở cửa ở bên ngoài.
Lục Minh quay về rồi. Theo bản năng cảnh Y Nhân ngồi dậy, vén màn lên.
Cô thấy Lục Minh đi từ phòng ngoài vào, trong tay bế một chiếc hộp gỗ được chạm trổ đẹp đẽ. Lục Minh nhìn cô cười: “Sao em còn chưa ngủ?” Anh đặt chiếc hộp lên bàn. Cảnh Y Nhân nhìn chiếc hộp lớn mà anh vừa đặt xuống.
“Đây là cái gì vậy ạ?”
Lục Minh cong môi cười bí hiểm, vẻ mặt tỏ ra kiêu ngạo, anh khẽ nhướng mày: “Một thứ mà5nhất định em sẽ rất thích, mà còn rất hợp với em nữa!”
Nghe vậy, Cảnh Y Nhân vui vẻ xuống giường, chân trần giẫm lên sàn nhà lạnh lẽo chạy tới trước bàn.
“...” Thấy vậy, Lục Minh nhíu mày, bế cô lên rồi đặt cô ngồi lên bàn giống như đặt một thứ đồ vật.
“Đồ của em không chạy được đâu, vội cái gì chứ?” Nói rồi Lục Minh nắm lấy bàn chân nhỏ nhắn của cô, vừa chạm vào đã thấy lạnh ngắt. Anh nhíu mày, bàn tay to lớn ấm áp phủ lên bàn chân nhỏ của cô. Anh trách móc: “Chân của phụ nữ không được để bị lạnh!”
“...” Cảnh Y Nhận phòng miệng lên nhìn anh, rồi lại liếc chiếc hộp ở bên cạnh, dường6như cô đã sắp không chờ được nữa rồi.
“Không tốt cho cơ thể.” Lục Minh nắm chân của cô, xoa đi xoa lại.
Mãi tới khi gan bàn chân của cô nóng lên, anh mới chịu buông ra.
“Có thể mở hộp ra không ạ?” Cảnh Y Nhân hào hứng hỏi.
“Mở đi!”
Được Lục Minh cho phép, Cảnh Y Nhân vội gỡ ổ khóa gài trên chiếc hộp gỗ xuống rồi nhanh chóng mở nắp hộp ra. Chiếc phượng quan bằng vàng dành cho tân nương được đặt trên tấm vải nhung đỏ lẳng lặng nằm trong hộp. Tay nghề làm phượng quan rất tinh xảo, hoa lệ, đẹp đến chói mắt, chỉ bất cứ cô gái nào nhìn thấy cũng sẽ thích mê tới độ không muốn buông tay. Nhưng trong5giây phút Cảnh Y Nhân nhìn thấy nó, con người cô co rút lại.
Cơ thể nhỏ bé của cô sững sờ như hóa đá tại chỗ, cô nhìn chằm chằm chiếc phượng quan không chớp mắt. Cô đã quen với nó tới mức không thể quen hơn được nữa. Trước khi qua đời, hoàng đế cữu cữu đã đội chiếc phượng quan này cho cô.
Giống y như đúc, không khác chút nào. Bàn tay nhỏ bé của Cảnh Y Nhân đặt trên chiếc hộp không nhịn được mà khẽ run rẩy.
Hình ảnh hoàng đế cữu cữu đội phượng quan, mặc hà bì cho cô, bắt cô phải chết tái hiện lại trong đầu...
Nhìn thấy Y Nhân như vậy, Lục Minh đứng bên cạnh lại nghĩ rằng cô quá thích3chiếc phượng quan này, kích động đến mức không kiềm chế được.
“Lần đầu tiên nhìn thấy nó anh đã cảm thấy hợp với em rồi!”
Lời nói của Lục Minh đã kéo suy nghĩ của Cảnh Y Nhân trở lại. Cô từ từ ngước mắt lên, đôi mắt long lanh nhìn Lục Minh chăm chú.
Hợp với cô sao?
Tại sao những người có quan tâm đều tặng cho cô thứ này?
Dù nó vừa đẹp đẽ vừa hoa lệ, cô cũng chẳng thể thích nổi, chỉ vì nó luôn khiến cô nhớ lại mình đã từng chết như thế nào...
Truyện đang hot
VỢ YÊU CON CƯNG CỦA TỔNG TÀIMỗi comment Của Bạn Là Động Lực Để Converter Tiếp Tục Cố Gắng
Cảm Ơn Các Bạn Đọc Đã Ủng Hộ.
Mời mọi người đọc truyện khác của vietwriter tại link dưới.
Truyện hot nhất
VIETWRITER.COM