*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Giáo viên huấn luyện quân sự ngày hôm qua quả thật không phải là Nhạc Phong, nhưng cô chưa nghe ai nói là anh ta bị đuổi việc cả. “Vậy em có số điện thoại của anh ấy không? Anh tìm anh ấy có việc.” “...” Cảnh Y Nhân nghi ngờ nhìn Cảnh Triệt: “Anh quen biết anh ta à?” Cảnh Triệt ngẫm nghĩ rồi thật lòng trả lời: “Cũng có thể coi là quen biết, bọn anh đã gặp nhau vài lần.”
“Anh ta không phải là người tốt đâu, tốt nhất anh đừng tiếp xúc với anh ta nữa.” Cảnh Y Nhân tốt bụng nhắc nhở. Cảnh Triệt lớn đến chừng này rồi mà đầu óc vẫn ngờ nghệch. Vốn dĩ mục đích của Nhạc Phong là báo thù nhà họ Lục, ngộ nhỡ Cảnh2Triệt bị vạ lây thì sao, đến lúc đó có khi còn hại cả nhà họ Cảnh ấy chứ, thế nên cô không muốn cho Cảnh Triệt số điện thoại của Nhạc Phong.
“Anh thực sự có việc tìm anh ta mà, em hãy cho anh đi, em gái tốt của anh. Lát nữa anh sẽ gọi người mang đồ ăn ngon đến cho em.” Cảnh Triệt vừa giả vờ đáng thương vừa dụ dỗ.
Trải qua bài học lần trước, anh không dám bất kính với Cảnh Y Nhân chút nào. “...” Cảnh Y Nhân mới không thèm để mắt đến đồ ăn của anh ta thì có.
“Di động của tôi hết pin rồi, tôi lại không nhớ số của anh ta, khi nào sạc pin xong tôi sẽ nhắn tin cho anh.”
cảnh Y Nhân trả lời5lấy lệ. Cô biết nếu không cho Cảnh Triệt một câu trả lời thuyết phục thì anh ta sẽ không chịu đi. Cảnh Triệt lại thực sự hào hứng, kích động đến mức muốn bay lên trời, liên tục cảm ơn Cảnh Y Nhân rồi mới ra về.
Chập tối, lúc ăn cơm chiều.
Lục Minh đẩy Cảnh Y Nhân đi dạo quanh vườn hoa. Vốn dĩ cô muốn đi dạo một mình, kết quả Lục Minh lại coi cô như bệnh nhân bị thương nặng, anh nhất quyết phải đẩy xe lăn cho cô cùng đi tản bộ. Anh đẩy xe giúp cô đi qua con đường nhỏ bên hồ. Ánh mặt trời ban chiều rọi xuống mặt hồ như dát lên đó một lớp ánh kim lấp lánh.
Một cơn gió thổi qua, hàng dương liễu khẽ6lay động, đặc biệt sảng khoái. Lục Minh đẩy xe Cảnh Y Nhân, khóe miệng nở nụ cười khẽ hỏi.
“Em có thích trẻ con không?”
“...” Nghe vậy, Cảnh Y Nhấn theo bản năng quay đầu lại, vẻ mặt có phần ngỡ ngàng nhìn Lục Minh.
Lục Minh vươn tay nhéo cái mũi nhỏ của cô một cái.
“Chúng ta cố gắng sinh một đứa nhé, không, hai đứa, một nam một nữ.” “...” Nghe Lục Minh nói vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Y Nhân đột nhiên nóng bừng lên rồi ửng hồng. Cô quay đi cúi đầu cắn môi dưới, ngượng ngùng gật một cái. Lục Minh mà không nhắc tới thì có thật sự không nghĩ đến chuyện sinh con. Bởi vì cô luôn cảm thấy mình vẫn là trẻ con, chưa đến tuổi sinh5nở. Nhưng Lục Minh lại nói như vậy, hình như anh rất muốn có con thì phải.
Ở thế giới này, cô chẳng có gì để dành cho Lục Minh cả, có lẽ việc sinh con cho anh, một nhà bên nhau hạnh phúc cả đời chính là điều vui vẻ nhất.
cảnh Y Nhân hạnh phúc mỹ mãn nghĩ như vậy, cô ngẩng lên nhìn vào khoảng không, vươn hai tay ra để cảm nhận được tất cả hạnh phúc mà Lục Minh đã dành cho cô.
Cảnh Y Nhân ngẩng đầu cười với Lục Minh. Lục Minh dừng lại, khom người hôn lên môi cô.
Trong xúc cảm ấy tràn đầy dư vị ngọt ngào, hạnh phúc không nói nên lời... Lục Minh lưu luyến trên bờ môi cô hồi lâu mới chậm rãi rời đi, ánh mắt3hai người nhìn nhau tràn đầy trìu mến.
Lục Minh đứng thẳng người lên, tiếp tục đẩy xe lăn cho cô. Cảnh Y Nhân thu tầm mắt lại, khóe miệng mỉm cười...
Đột nhiên, một bóng dáng quen thuộc từ phía đối diện xuất hiện trong tầm mắt, người đó cũng ngồi trên xe lăn giống như cảnh Y Nhân.
Nụ cười bên môi Cảnh Y Nhân lập tức đông cứng lại...