*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 9��Được!” Tổng thống đáp, rồi dưới sự bảo hộ của quân lính, ông an toàn lên xe rời đi.
Khi Lục Minh về tới nhà đã là 12 giờ. Căn biệt thự yên tĩnh chìm trong bóng tối, ngoại trừ căn phòng trên tầng hai vẫn còn sáng đèn. Lục Minh vừa xuống xe liền nhìn thấy đèn trên tầng hai vẫn sáng. Theo bản năng anh nhíu mày lại. Anh bước vào biệt thự, thay giày, cởi áo khoác ngoài, rồi vừa nới lỏng chiếc cà vạt đang thắt chặt trên cổ, vừa đi lên tầng.
Anh mở cửa phòng ngủ ra. Đúng như anh đoán, cô gái bé nhỏ nằm trên giường đã tỉnh rồi, cô đang dựa vào đầu giường mà ngây ngẩn nhìn trần nhà. Lục Minh đi vào2phòng, đặt áo khoác và cà vạt trong tay lên ghế sa lông rồi đi tới ngồi lên chiếc giường mềm mại khiến nó hơi lún xuống vì đàn hồi.
Lục Minh giơ hai tay ra ôm eo Cảnh Y Nhân, đầu anh dựa sát vào cô, giọng nói dịu dàng, trầm thấp hỏi: “Không ngủ được à?”
Cảnh Y Nhân rũ mắt xuống nhìn khuôn mặt tuấn tú ngay trước mặt rồi lắc đầu, trông có vẻ không được vui mà bĩu môi: “Sao anh lại mình lúc em ngủ mà chạy đi mất vậy?”
Buổi chiều khi bọn họ về nhà cô có nghe thấy quản gia Ngô báo cáo rằng, tổng thống muốn Lục Minh tới thăm Tiết Phương Hoa.
Cô nghĩ bọn họ đều ngủ hết rồi, có lẽ ngày mai6Lục Minh mới đi xử lý, kết quả là, ngờ đâu cô vừa say giấc là anh liền lặng lẽ chạy đi.
Lục Minh yêu chiều véo cái mũi nhỏ của cô: “Phải xử lý vài chuyện. Chẳng phải anh đã về rồi sao!” Nói rồi Lục Minh ôm cô ngã xuống giường. Thực ra Cảnh Y Nhân không phải tự mình tỉnh giấc mà cô bị đánh thức bởi một cú điện thoại.
Cô không biết Lục Minh đi từ lúc nào, đang mơ mơ màng màng ngủ thì điện thoại di động để trên tủ đầu giường đổ chuông. Theo bản năng cổ duỗi cánh tay mịn màng ra với lấy nó.
Vừa nhìn thấy mấy con số nhảy nhót trên màn hình, Cảnh Y Nhân hơi nhíu mày ném điện thoại0sang một bên, cô lười phải nhận cuộc gọi này. Nhưng có điện thoại này chẳng khác gì muốn đuổi theo đòi mạng, cứ liên tục gọi đến không ngừng làm cơn buồn ngủ của Cảnh Y Nhân tan biến hết. Cô buồn bực ngồi dậy, cáu kỉnh vơ lấy điện thoại, ấn nút nhận cuộc gọi rồi quát một câu: “Anh muốn làm cái gì?” Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói có chút mơ hồ không rõ của Nhạc Phong: “Vết thương của cô đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“...” Cảnh Y Nhân nghe thấy giọng anh ta là lạ nên vô thức nhíu mày. Cô trầm mặc hai giây rồi mới trả lời: “Đỡ rồi!” “Đỡ là tốt rồi! Đỡ là tốt rồi!...” Giọng nói hơi5khàn khàn, khô khốc của Nhạc Phong cứ lặp đi lặp lại.
“Anh say a?”
“Không! Sao tôi có thể say được... mới có mấy chai thôi mà!” “...” Cảnh Y Nhân cầm điện thoại sát bên tai, chờ Nhạc Phong nói tiếp, nhưng mãi lâu sau anh ta cũng không thốt ra lời nào.