*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 9��Con không nhớ rồi, lúc con hai tuổi đã bị người ta bắt cóc. Cha sợ chuyện đó lại xảy ra nên khi con 3 tuổi đã bắt con học võ. Cha bắt con tới trường quân đội là vì sợ con không có khả năng tự vệ sẽ bị người ta hãm hại.”
Lục Minh nhớ, lúc còn nhỏ cha anh đã vô cùng nghiêm khắc, không ít lần anh bị phạt đòn.
Khi đó anh vẫn ghét cha vì ông đã quá nghiêm khắc. “Hai năm trước cha vẫn luôn chuẩn bị làm công tác tranh cử tổng thống. Khi đó, ông Nhạc và cha của Lý Đồng đều nắm chức chỉ huy trưởng. Nhưng cha Lý Đồng đi theo cha, còn ông Nhạc lại có một thể lực riêng để cạnh tranh chức vị này với cha. Đương nhiên,2không chỉ có ông ấy mà còn có những người khác cùng cạnh tranh nữa.”
“Chỉ là khi đó, vừa hay lại có một vụ án liên quan tới ông Nhạc, chứng cứ đầy đủ, ông ấy bị bắt vì tội nhận hối lộ, bị cách chức, sau đó, chỉ ở trong tù một tháng thì qua đời.”
“...” Nghe vậy, Lục Minh âm thầm hít vào một hơi.
Ông Nhạc không chết thì sẽ gây bất lợi cho phe cánh của cha, nhưng ông ta chết thì lại khiến cha chịu công kích từ miệng lưỡi thế gian. Kể xong, tổng thống nhướn mày, đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh nhìn Lục Minh như sắp đưa ra một quyết định quan trọng nào đó. “Minh Nhi! Nhạc Phong vốn không phải là một đứa trẻ độc ác. Nếu trong tương lai cha6gặp phải chuyện gì bất trắc, con đừng tìm cậu ấy để báo thù, hãy bỏ qua cho cậu ấy!”
“...” Nghe vậy, con ngươi Lục Minh co rút lại, anh sửng sốt đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi.
“Cha! Cha đang chuẩn bị để anh ta giết cha sao? Rõ ràng cha không làm gì cả, tại sao lại không chịu giải thích rõ ràng? Anh ta muốn giết cha thì chính là có tội, con không báo thù thì anh ta cũng khó mà tránh khỏi cái chết!” Tổng thống bất đắc dĩ lắc đầu: “Có rất nhiều điều không thể giải thích rõ ràng! Nếu Nhạc Phong mà chết, mẹ của con.” Nói rồi tổng thống phát hiện ra suýt nữa mình lại buột miệng tiết lộ.
Ông sầm mặt xuống: “Tóm lại! Cha đã quyết định xong rồi. Cậu0ấy nhằm vào cha, con không cần phải lo chuyện này, tự cha sẽ giải quyết ổn thỏa!” “...” Anh có thể không lo à?
Nhạc Phong cứ rảnh rỗi là ngày hai, ba lượt gây phiền phức cho Cảnh Y Nhân.
“Cha! Chuyện này con sẽ xem thế nào rồi hành động. Còn việc Nhạc Phong muốn giết cha cũng không đơn giản như vậy, cha hiện giờ là tổng thống, ngay cả một sợi tóc của cha, anh ta cũng không chạm vào được đâu.”
Cũng chính vì thế nên anh ta bèn nghĩ cách tiếp cận Cảnh Y Nhân sao?
Nghĩ vậy Lục Minh lại nói tiếp: “Con sẽ nghĩ cách điều tra xem hung thủ cuối cùng là ai. Như vậy Nhạc Phong sẽ không đối phó với nhà họ Lục chúng ta ở khắp nơi nữa.” “Cha cứ yên5tâm làm tổng thống đi. Tuổi đã cao rồi mà cứ suy nghĩ linh tinh, sống còn chưa đủ đã nghĩ tới cái chết rồi!”
Lục Minh khinh bỉ cho mình một phen rồi nhàn nhã cầm áo khoác đặt trên lưng ghế sô pha lên vắt ngang cánh tay, đi ra khỏi phòng sách.
“Đã sắp tới giờ dùng cơm rồi!” Lục Minh mở cửa phòng ra rồi nhìn cha mình nói như vậy.
“A!”
Lục Minh vừa dứt lời liền nghe thấy một tiếng hét chói tai đến tan nát cõi lòng đầy quen thuộc truyền lên từ dưới tầng.