*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nghìn vạn lượng hoàng kim là toàn bộ quốc khổ của nước Lộc Nguyên. Cảnh Y Nhân phì cười: “Có phải người bị ngốc không vậy? Cho dù ta thật sự là công chúa của một nước cũng không đáng giá nhiều tiền như vậy, huống hồ ta chỉ là một cung nữ!”
Khâu vương không hề phản đối mà cười khẽ: “Có đáng giá hay không đâu phải do người nói là được, phải do để vương nước Lộc Nguyên các ngươi nói mới tính!”
“...” Cảnh Y Nhân nghĩ, tuy rằng bình thường hoàng đế cữu cữu rất chiều chuộng cô, nhưng người sẽ không ngu ngốc tới mức thật sự mang nhiều tiền như vậy tới chuộc cô về.
Đúng như Cảnh Y Nhân dự đoán, sứ giả đi từ sáng tới tận nửa đêm mới về.
Sứ giả trả lời lại:2“Hoàng đế nước Lộc Nguyên nói, người chúng ta bắt được chẳng qua chỉ là một cung nữ bên người của hắn, không đáng giá, hắn có lòng từ bi, nhớ thương người cũ nên đồng ý lấy một vạn kim để chuộc cung nữ về!” Sứ giả nơm nớp lo sợ nói. Cảnh Y Nhân nhếch miệng, nở một nụ cười nhẹ. Cô biết hoàng đế cữu cữu sẽ nói như vậy mà. Giữa bọn họ vẫn có chút hiểu ngầm nhau. Hoàng đế cữu cữu cố tình đồng ý dùng một vạn hoàng kim chuộc cô về là vì người sợ Khâu vương thấy cô vô dụng nên tức giận giết chết cô. Nhưng cũng không thể nói cô quá đáng giá, nếu không sẽ để lộ ra sơ hở. Lúc này, nhất định hoàng đế cữu cữu đang6nghĩ cách phái người tới cứu cô. Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân cảm thấy đau lòng vì hoàng đế cữu cữu phải nhọc công suy nghĩ cho mình.
Dường như câu trả lời này không khiến Khấu vương bận tâm, trái lại hắn ta còn phá lên cười.
“Ngày mai người lại đi tiếp! Cứ nói một vạn kim này còn chưa đủ để bản vương nhét kẽ răng. Bản vương cũng không cần nữa, cứ giữ người này ở lại làm tiểu thiếp, sinh mấy đứa bé biết đâu sẽ có lợi hơn một chút!”
Nghe vậy, sứ giả có chút khó hiểu, những lời này nhất định phải nói với hoàng để nước Lộc Nguyên hay sao?
Chỉ là một cung nữ thôi, hoàng để người ta còn quan tâm đến việc ngài để cô ta làm tiểu thiếp hay sinh con gì0đó chắc. Tuy nghĩ vậy nhưng sứ giả không dám thất lễ, hắn lập tức ra khỏi doanh trướng để chuẩn bị cho chuyến hành trình ngày mai.
Ngày thứ hai.
cảnh Y Nhân đã ở trong doanh trướng được hai đêm một ngày. Rốt cuộc Khấu vương cũng chịu cho cô ra ngoài hít thở không khí.
Trước của doanh trướng, Khâu vương đột nhiên ngồi thụp xuống, quệt một nắm bùn trên mặt đất sau đó quay người lại bôi lên mặt cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô nhất thời chẳng khác gì mèo mướp.
Cảnh Y Nhân tức giận nghiêng đầu né tránh.
Cô muốn lau vết bùn đi nhưng lại bị Khâu vương uy hiếp: “Để xem ngươi dám lau sạch bùn hay định ở lại trong doanh trướng!” Hắn ta làm Cảnh Y Nhân sợ tới mức dừng tay5lại. Cô đã luẩn quẩn hai ngày nay sắp phát điên rồi. Cô thả tay xuống, để nguyên khuôn mặt nhem nhuốc, bị Khâu vương nắm lấy dây xích buộc vào chân dắt ra ngoài.
Hôm nay thời tiết rất đẹp. Ánh mặt trời chiếu rọi trên đầu khiến lớp tuyết đọng gần như tan hết.
Từng đoàn, từng đoàn binh sĩ đang đi tuần tra bên ngoài doanh trướng, đóng hàng rào, nhóm lửa, chọn ngựa, đám nữ nhân đang may vá quần áo hoặc giặt quần áo ở dòng sông bên cạnh. Cảnh Y Nhân bị Khấu vương dắt như dắt chó ra ngoài.
Mới đi chưa được vài bước, cô đã thấy một nam nhân râu quai nón mặc khôi giáp trông rất cao to, dũng mãnh đi về phía Khâu vương. “Thất ca! Nghe nói đêm trước ca mang một9tiểu mỹ nhân về giấu trong doanh trướng không ra ngoài, có phải là sung sướng tới mức không thể xuống giường được không?” Tên râu quai nón cười ồm ồm, đồng thời liếc ra đằng sau Khâu vương, nhìn thấy cảnh Y Nhân mặt mũi lấm lem, không thấy rõ dáng vẻ như thế nào nên chán ghét thu tầm mắt lại. Cảnh Y Nhân cũng đồng thời nhìn gã khinh bỉ.