*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 9��..” Cảnh Y Nhân đột nhiên nghĩ đến lần làm phù dâu cho Phương Tiểu Nhã, mẹ chồng của Phương Tiểu Nhã sẽ chán ghét cô ấy nếu cô ấy mang thai con gái. Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân buột miệng hỏi: “Cậu ơi, anh thích con gái không?” Lục Minh cúi mắt gọt táo, không chú ý tới vẻ khẩn trương trên mặt Cảnh Y Nhân. “Đương nhiên anh thích chứ, con gái thì rất ngoan, chính là áo bông tri kỷ của cha đấy. Chủ yếu là chỉ cần em sinh thì anh đều thích cả.” Nói xong, Lục Minh ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Y Nhân và dịu dàng mỉm cười với cô.
Cảnh Y Nhận thấy nhẹ nhõm trong lòng, nhưng dường như nghĩ đến điều gì, cô lại khẩn trương hỏi:2“Thể lỡ mẹ thích con trai, không thích con gái thì sao?”
“Không đâu.” Lục Minh đặt quả táo đã gọt vỏ vào đĩa trên tủ đầu giường, cắt thành từng miếng nhỏ rồi cắm cây tăm vào, đưa đến trước mặt Cảnh Y Nhân.
“...” Cảnh Y Nhân nhận lấy đĩa, có chút rối rắm hỏi: “Em nói là lỡ ấy, nếu mẹ thực sự không thích thì phải làm sao bây giờ?” “Không thích thì cứ để mẹ không thích, đâu phải con gái mẹ đâu, đâu liên quan gì? Đây là con gái của chúng ta, chỉ cần chúng ta thích là được.” “...” Cảnh Y Nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng may Lục Minh không bảo cô đi bỏ đứa bé. Nếu Lục Minh thật sự nói như vậy thì phỏng6chừng cô sẽ đau lòng chết mất.
Ngay lúc Cảnh Y Nhân đang mải mê suy nghĩ thì cửa phòng bệnh bị khẽ đẩy ra. Cảnh Y Nhân và Lục Minh theo bản năng nhìn về phía cửa, nhưng vài giây sau vẫn không thấy ai vào.
Ngay lúc Lục Minh định đứng dậy đi xem có chuyện gì thì cửa phòng bệnh dần dần được mở rộng ra. Một người ngồi trên xe lăn xuất hiện, trong lòng còn ôm một túi đồ gì đó, cô ta dùng một tay đẩy xe lăn vào. Vừa nhìn thấy người tới, Cảnh Y Nhân lập tức sầm mặt lại.
Tiết Phương Hoa vào phòng, mỉm cười với Cảnh Y Nhân, sau đó cực kỳ khó nhọc mà trượt xe lăn, trán còn chảy mồ hôi lạnh, chậm rãi tới0gần giường bệnh của cô.
“..” Cảnh Y Nhân không chịu nổi cảnh cô ta cứ ra vẻ như vậy. Chân cô ta bị gãy rồi à? Cho dù sức khỏe suy yếu thì cũng không đến mức một tay ôm túi đồ lớn, một tay khó nhọc đẩy xe lăn đấy chứ? Có sức lực như thế thì đã sớm có thể đi bằng chân tới đây rồi. Tiết Phương Hoa đẩy xe lăn đến trước giường bệnh của cảnh Y Nhân rồi dừng lại, đặt một túi to đựng đầy thực phẩm dinh dưỡng lên giường cổ. “Y Nhân, hôm nay tôi mới nghe chủ nhiệm phụ khoa nói là cô đang mang thai, nên tôi mang những thứ này đến thăm cô.” Nói xong, Tiết Phương Hoa vươn bàn tay dài và gầy5guộc đặt lên túi thực phẩm dinh dưỡng. “Đây là dầu gan cá vàng kim nhập khẩu mà bạn tôi mua tặng tôi lần trước, tôi vẫn chưa nỡ ăn đâu, phụ nữ mang thai mà ăn thì tốt cho đứa trẻ lắm đấy.” “Giác mạc mắt của Y Nhân mẫn cảm, giờ vẫn chưa lành, không có thể ăn linh tinh được.”
Lục Minh lạnh nhạt từ chối. Anh biết dầu cá quả thật là đồ bổ, nhưng cũng là thức ăn có chất kích thích, nếu Cảnh Y Nhân ăn vào thì không chỉ không có ích lợi gì mà ngược lại còn nặng thêm.
Khuôn mặt của Tiết Phương Hoa trở nên kinh ngạc, sau đó cắn môi tỏ ra áy náy.