*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cánh tay nam nhân phía sau hơi dùng sức, xoay dây thừng của xích đu nửa vòng để cô đối mặt với hắn ta. Cảnh Y Nhân giật mình nhảy xuống khỏi xích đu, vừa hay va vào lồng ngực của người kia. Khâu Mộ Bạch thuận thể ôm lấy cơ thể yêu kiều nhỏ nhắn của cô. Cảnh Y Nhân khựng người cứng đờ tại chỗ, cô ngước mắt lên nhìn khuôn mặt tuấn tú, đẹp như tiên trên trời, đôi mắt phượng làm người ta mê mẩn của hắn ta.
Một lát sau cô mới lấy lại tinh thần, khẽ nhích ra khỏi lồng ngực ấy.
Khâu Mộ Bạch ôm lấy cô dường như không nỡ buông tay.
Cảnh Y Nhân sợ hãi vùng vẫy. “Khâu vương! Ta... ta vẫn là trẻ con, còn chưa thành niên đâu! Nam nữ thụ thụ...”
Cô còn chưa nói hết câu, khóe miệng2Khâu Mộ Bạch đã cong lên đầy quyến rũ lại thêm chút gian xảo. Một tay hắn ta vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, một tay ôm lấy eo cô. “So với hai năm trước, cơ thể người càng nữ tính, gợi cảm hơn, càng có dáng vẻ của nữ nhân hơn rồi.”
Cảnh Y Nhân giật mình đột ngột đẩy hắn ta ra, tránh khỏi xích đu, lùi về sau hai bước. “Ta là phu quân tương lai của ngươi, sao người lại tránh né ta?” “...” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Y Nhân đỏ bừng lên vì ngượng.
Cô hận không thể đào một cái hố mà chui xuống, ngoại trừ hoàng để cữu cữu, từ trước tới giờ cô chưa từng tiếp xúc với bất cứ nam nhân nào gần gũi như vậy. “Ta còn chưa làm lễ trưởng thành đâu.” Cô muốn đến615 tuổi mới lập gia đình.
“Lần này ta đến là để đưa người về.”
Nghe vậy, Cảnh Y Nhân giật mình ngẩng phắt đầu lên, hoảng hốt lắc đầu.
“Không được! Không được! Ta còn chưa lớn hết, ngươi đã nói đợi khi nào ta lớn mới cưới ta mà!”
Trong lòng Cảnh Y Nhân có chút sợ hãi. Tuy cô thấy Khấu vương là người tốt nhưng cô hoàn toàn chưa chuẩn bị để được gả cho người khác.
Khâu Mộ Bạch khẽ dịch chuyển bước chân tiến lại gần cô, thản nhiên giải thích.
“Nếu bây giờ ngươi không đi theo ta thì sẽ phải đợi thêm hai năm nữa. Lần xuất chinh này ta phải chiến đấu trong thời gian dài, có lẽ mất hơn một năm, cũng có thể sẽ không về được. Ta không muốn để lại điều gì nuối tiếc trong cuộc đời mình!”
“Ta có thể chờ3ngươi!” “Ta không thể chờ được nữa rồi!” Nói rồi, Khâu Mộ Bạch bước tới, bế Cảnh Y Nhân lên để cô ngồi trong khuỷu tay mình giống như đang bế trẻ con.
Hắn ta nhìn cô chăm chú.
Cảnh Y Nhân giật mình khẽ hô lên. Khâu Mộ Bạch cúi đầu, muốn hôn lên khuôn miệng nhỏ nhắn của Cảnh Y Nhân. Cô căng thẳng nên mở to hai mắt, đôi tay nhỏ bé bịt chặt miệng mình lại, giọng nói ảo não, hoảng hốt nhắc nhở một lần nữa: “Ta còn chưa lớn đâu!” Khâu Mộ Bạch khẽ cười: “Được! Bản cho không cưỡng ép ngươi. Chỉ cần người chịu cho bản cô, thì bản cô nhất định sẽ trở về cưới ngươi!” (*) Cô: Cách xưng hô nhún nhường của vua chư hầu, mang ý là kẻ có đức độ kém.
Vừa rồi Khâu Mộ Bạch còn xưng9“ta”, giờ lại đổi sang xưng “bản cô“.
Cảnh Y Nhân ngơ ngác nhìn hắn ta, lúc này cô mới nhận ra trên đầu hắn ta đang đội miện quan*, vẫn tóc, mặc long bào màu đen, không giống với nước Lộc Nguyên.
(*) Miện quan: Mũ lễ dành cho vua, đế vương chư hầu đội.
Cảnh Y Nhân ngơ ngác nhìn hắn ta.
Vậy là hắn ta đã trở thành quân vương nước Khâu Sơn rồi sao? Vị quân vương mà hôm qua cô bất bình nổi giận muốn diện kiến chính là hắn ta à?
Chỉ trong hai năm mà hắn ta đã leo lên ngôi vị đế vương rồi ư?
Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân buông tay đang che miệng ra, theo bản năng hỏi:
“Ngươi muốn mượn binh lính nên mới cưới ta đúng không?”
“...” Nghe vậy, vẻ mặt Khâu Mộ Bạch cứng đờ lại. “Nếu bản cô vì muốn mượn4binh mà lập thê tử thì sẽ không chọn người. Người đã quên ước định giữa chúng ta rồi sao? Đợi khi bản cô trở thành đế vương, bản cô nhất định sẽ đến cưới ngươi.”
“...” Cảnh Y Nhân cắn môi dưới, đôi mắt long lanh bình tĩnh nhìn hắn ta.