Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 542



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Không được! Không được!” Ông tùy tiện tìm đại một cái cớ nói bừa: “Nhóm máu không hợp cũng không được!” Lục Minh mà bị mù, tổng thống nhất định sẽ xử đẹp cái bộ xương già này.

“Cậu Lục, cậu đừng khẩn trương, để tôi liên hệ với các bệnh viện lớn khác rồi nói sau! Chắc là sẽ có thôi.” “...” Lục Minh trầm mặc không nói gì, tạm thời cũng chỉ có thể chờ đợi như vậy.

Lục Minh trở lại phòng bệnh chăm sóc Cảnh Y Nhân... Anh đi theo hộ lý tiến vào truyền dịch dinh dưỡng cho cô. Lục Minh kiên quyết nói phải giữ lại đứa bé, viện trưởng dùng hết khả năng đem tất cả2dịch dinh dưỡng nhập khẩu cho Cảnh Y Nhân dùng, chỉ để bảo vệ đứa con của cô. Về phần sau khi phẫu thuật, đứa bé này có thể khỏe mạnh hay không phải dựa vào số phận của nó.

Nhà chỉ huy Lý. Chỉ huy Lý vừa về đến nhà lập tức cởi áo khoác quân trang ra giao cho bảo mẫu.

Lý Đồng đang ngồi trên sô pha xem TV, trong tay bưng một đĩa táo lên ăn, liếc mắt nhìn chỉ huy Lý một cái. “Cha! Cha về rồi!” Lý Đồng tùy ý chào một tiếng, sau đó há miệng ăn múi quýt Triệu Thục Phân ngồi bên cạnh đưa cho. Chỉ huy Lý đi tới số pha ở phòng6khách ngồi xuống.

Sau đó ông ta thở dài thật sâu một hơi: “Aizz!”

Triệu Thục Phân liếc chồng mình một cái, tiếp tục bóc quýt.

“Đang yên đang lành thở dài cái gì?” Bà ta nói xong nhét múi quýt vào miệng chỉ huy Lý.

Chỉ huy Lý cắn lấy, quýt chua đến nhíu mày, ông ta nhổ vào thùng rác bên cạnh.

“Bà nói xem suy nghĩ của đám nhỏ bây giờ sao đứa nào đứa nấy đều ác độc như vậy?” “Ông thật ra muốn nói gì?” Triệu Thục Phân mờ mịt nhìn chồng mình. “Hôm nay tôi đến quân bộ một chuyến, mắt Cảnh Y Nhân bị thương, nghe nói phải phẫu thuật, bởi vậy chỉ sợ đứa bé cũng không giữ3được!” Nghe được ba chữ “Cảnh Y Nhân”, Lý Đồng lập tức tỉnh táo tinh thần mười phần, không còn lòng dạ nào xem ti vi nữa, nghe cha mình nói chuyện. “Ông lo chuyện nhà người ta làm gì? Lúc trước không phải ông ghét cái cô Cảnh Y Nhân kia lắm à? Nếu không có nó bây giờ Đồng Đồng nhà chúng ta đã được gả cho Lục Minh rồi!”

“Tôi không thích con bé, nhưng xảy ra chuyện này cũng đáng thương lắm, hai người biết việc này là do ai làm không?” “...” Nghe vậy, Lý Đồng ưỡn lưng thẳng tắp, toát mồ hôi.

“Ai?”

“Là Tiết Phương Hoa! Con gái ông Tiết giám đốc bệnh viện, bà nói xem,9bình thường nhìn con bé xinh đẹp hiền dịu như thế, còn là đại sứ từ thiện, vậy mà lại làm ra loại chuyện này!”

“Vậy nó có bị bắt không?”

“Không có chứng cứ, chỉ có động cơ và trong diện tình nghi, đang bị tạm giam.” “Vậy thì nhất định là do bình thường Cảnh Y Nhân quá đáng, chọc tức Tiết Phương Hoa, khiến một đứa bé thiện lương làm ra loại chuyện đó rồi!”

Triệu Thục Phân nói xong, Lý Đồng ở bên cạnh lập tức phụ họa: “Con cũng cảm thấy như vậy! Cảnh Y Nhân bình thường ương ngạnh, cha cũng nhìn thấy rồi đấy, lần trước nếu không vì cô ta sao con có thể bị chó4bắt nạt chứ?” “Cô ta mất con rồi, mắt mù luôn không phải tốt à, nếu anh Lục Minh không cần cô ta nữa, con gái cha chẳng phải có hi vọng rồi sao?” Nói xong Lý Đồng đứng dậy đi tới bên cạnh nơi chỉ huy Lý ngồi, kéo cánh tay ông. “Cha! Vậy Cảnh Y Nhân còn có thể chữa khỏi không?”

“Hình như chữa được, nhưng không biết Lục Minh có giữ lại đứa bé bị ảnh hưởng của thuốc kia không!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.