Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 547



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

4á quân tam lai niên, phồn hoa vạn lý hảo giang sơn.” Nhìn hai câu này, Tiểu Tấn Vương gia chưa bao giờ cảm thấy châm chọc như thế. Cậu ta ngửa mặt lên trời cười như điên như dại, trung thành với hoàng gia nhưng lại bị lừa, cậu ta vẫn luôn bị lừa như thế. Đến tận lúc chết cậu ta vẫn trung thành với Lộc Nguyên như trước, đơn giản chỉ vì cậu ta là người Lộc Nguyên.

Cậu ta vươn hai tay, chỉ cầu được chết.

Nam nhân đeo mặt nạ Dạ Xoa bình tĩnh nhìn cậu ta, khẽ phất tay, binh lính phía sau đồng loạt bắn tên...

Tiểu Tấn Vương gia chết ở núi Mãn Hoa này. “Chôn cậu ta ở chỗ nào cảnh đẹp một chút!” Nói xong nam nhân đeo mặt nạ Dạ Xoa nhìn hàng chữ bằng máu trên tường đá, lạnh nhạt ra2lệnh: “Khắc chữ này lên trên tường đá!”

Câu thơ này là lòng trung nghĩa cả đời không thay lòng đổi dạ của Tấn Vương gia...

Nước Khâu Sơn vẫn càn quét thẳng tới hoàng cung Lộc Nguyên.

Mỗi lần nam nhân đeo nạ Dạ Xoa giết một người đều hỏi: “Lăng mộ của nàng ở đâu? Bản cô tới đón nàng về nhà!”

Lão quan viên già hủ lậu chửi rủa: “Yêu nữ không xứng được xây lăng mộ!” Không ai nguyện nói cho hắn ta biết, càng khiến hắn ta phát cuồng biển cả hoàng cung thành cảnh tượng máu chảy thành sống.

Chỉ có người của cung Khuynh Thành là bình yên vô sự... Tuyết rơi đầy trời, trong cung Khuynh Thành phảng phất hương hoa mai, chiếc xích đu trống trải dưới tàng cây hơi đung đưa, nhưng chẳng có một bóng người...

Cảnh Y Nhân không biết vì sao lại nằm6mơ một giấc mơ kì quái như vậy, hơn nữa cô còn không thể nào tỉnh lại được. Trong mộng cảnh, cô biết tiểu Tấn Vương gia, đại khái đoán được nam nhân đeo mặt nạ Dạ Xoa là Khấu vương, vậy yêu nữ bọn họ muốn tìm kia là ai?

Ai là yêu nữ?

Dù sao cũng chỉ là mơ, Cảnh Y Nhân không quá nhất thiết muốn biết. Chỉ là hơi xúc động nên cô không kìm lòng được mà rơi lệ... Ca phẫu thuật của Cảnh Y Nhân vô cùng thành công, có thể nói là mỹ mãn. Lúc này bác sĩ lo lắng về đứa bé trong bụng cô, làm một loạt kiểm tra. Thuốc mê cũng không khiến đứa bé ngủ say, vẫn có dấu hiệu của sự sống. Đây là điều bác sĩ cảm thấy may mắn. Bận bịu mấy tiếng đồng hồ, tất cả bác3sĩ làm phẫu thuật cho cô đều cảm thấy tự hào vỗ tay chúc mừng...

Lúc Cảnh Y Nhân được đưa về phòng bệnh đã là hai giờ chiều. Vì thuốc mê vẫn còn tác dụng nên cô chưa tỉnh lại.

Lục Minh cẩn thận giúp cô lau hết cồn i-ốt màu vàng mà bác sĩ bôi lên mặt cô trước khi phẫu thuật đi.

Sau đó anh giúp cô lau tay. Lục Minh mở bàn tay Cảnh Y Nhân ra, nắm hờ lấy tay cô.

Chợt thấy lạch cạch một tiếng, một món đồ nho nhỏ nào đó lăn ra từ trong tay cô, kêu “leng keng” một tiếng rồi dừng lại ở dưới giường. Lục Minh theo bản năng cúi đầu nhìn xuống. Là một cây thánh giá nhỏ bằng kim loại.

Lục Minh cúi xuống nhặt nó lên xem thử, lật mặt sau lại.

Phía sau thánh giá có khắc chú văn nước9T.

Lục Minh biết tiếng nước T. Người nước T tín ngưỡng thờ thần linh, bình thường lúc gặp chuyện gì đều hi vọng thần linh có thể phù hộ.

Nhìn thấy cây thánh giá này, đôi mắt Lục Minh trở nên thâm trầm, theo bản năng đứng lên, đi về phía ban công phòng bệnh, mở cửa sổ ra rồi nhìn xuống cửa lớn dưới lầu.

Không một bóng người.

Nhìn về phía xa xa, anh thấy một chiếc xe jeep quân dụng đang rời khỏi bệnh viện Quân khu.

Chiếc xe này giống hệt chiếc của Lục Minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.