*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 4ô không biết lúc ấy Lục Minh lại cười vui vẻ như vậy.
cảnh Y Nhân nhìn thấy Lục Minh đang mỉm cười trong bức ảnh.
May mà kiếp này cô gả cho Lục Minh. Có lẽ đã quen phía sau các bức ảnh vừa rồi đều có dòng chữ, Cảnh Y Nhân xoay bức ảnh trong tay để đọc mặt trái. Một hàng chữ bỗng đập vào mắt Cảnh Y Nhân. Sau đó, chỉ một giây sau, Cảnh Y Nhân mất khống chế, đôi môi đỏ hồng run khe khẽ.
Bàn tay nhỏ bé nâng lên che miệng lại, không muốn mình khóc thành tiếng.
Cổ tình, nước mắt lại không nghe lời mà rơi xuống dưới, khiến chữ viết trên bức bức ảnh bị nhòe đi.
“Nếu con người có kiếp sau,2ta sẽ không làm cữu cữu của nàng nữa. Y Nhân, ta phải làm phu quân của nàng, bảo vệ nàng đời đời kiếp kiếp.”
“Nếu con người có kiếp sau, ta sẽ không làm cữu cữu của nàng nữa.” Vì những lời này mà cô vẫn luôn hận hoàng đế, hận lâu đến như vậy. Thì ra câu nói đó vẫn chưa hết, người vẫn chưa nói xong.
Một nỗi ảo não, hối hận quẩn lấy toàn thân, khiến cả người cảnh Y Nhân run rẩy. Bàn tay Cảnh Y Nhân run rẩy buông bức ảnh xuống, lại giở lại tập tài liệu vừa rồi. Lấy tất cả bức ảnh ra và đặt xuống ngay ngắn.
Cô nhìn bức ảnh chụp hai bộ xương trắng ấy một lần nữa.
Hoàng cữu cữu6ban chết cho cô, sau đó cùng chết với cô sao?
Người có nỗi khổ nên mới làm như vậy sao? Bộ xương nữ mặc váy cưới đỏ thẫm là cô sao? Nước mắt của Cảnh Y Nhân giống như sợi dây trân châu bị cắt đứt vậy, liên tục rơi xuống, cô gào khóc lên như một đứa trẻ.
Cô vẫn hận người, hận người lâu đến thế... Trong đầu cô không ngừng hiện ra kí ức của quá khứ, trước khi bị ban chết, cô đã bị cấm túc suốt một tháng. Chỉ sợ lúc ấy đã xảy ra biến cố gì đó, hoàng cữu cữu lại không nói cho cô. Trong đầu cô hiện ra những lần hoàng cữu cữu đã đối xử tốt với cô như thế3nào.
Hoàng cữu cữu thích nhất đứng cùng cô ở trên tường thành cao nhất dưới ánh trăng để nhìn xuống giang sơn. Hoàng cữu cữu còn nói, tương lai khi cô lập gia đình, nhất định phải gả cô cho một người đàn ông yêu cô hơn cả giang sơn, nếu không người sẽ không đồng ý gả cô đi.
Người vẫn coi cô như trân bảo vậy, luôn ôm ấp trong lòng bàn tay, chưa từng thay đổi.
Người thay đổi chính là cô, cô hoài nghi người, nghi kỵ người, cứ nghĩ người yêu thương bao nhiêu phụ nữ trong hậu cung hơn cả đứa cháu gái không có quan hệ ruột thịt này. Cô bán người càng ngày càng lạnh nhạt với mình, hận người cầm túc cô,9chẳng hề đến thăm cô. Hận người không phân biệt tốt xấu đã vụ cho cô an nhiều tội danh như vậy, còn bắt cô phải chết. Cảnh Y Nhân cầm lấy quyển nhật ký của Lục Minh, nghĩ đến anh không chỉ một lần nói với cô: “Nếu anh là chuyển thể của hoàng cữu cữu mà em chán ghét thì em có còn thích anh nữa không?”
Lục Minh sợ cô hận anh nên mới không dám nói cho cô sự thật.
Cảnh Y Nhân ôm lấy quyển nhật ký, mở ra trang được đánh dấu ấy. Đó là đoạn Lục Minh viết về cảnh trong mơ cuối cùng, cũng chính là ngày anh và Cảnh Y Nhân kết hôn.
Cảnh Y Nhân đọc kĩ từng chữ từng chữ một.